Trang thơ Hoài Khanh
Giọng sầu
[…]
Hát đi em mấy mùa đông
Con chim cũng hót trong lồng nhân gian
Con chim nhớ mặt trời tàn
Nhớ sương đầu lá đêm vàng trăng rơi
Bây giờ tôi hát cho tôi
Và em sẽ hát cho người ta nghe
Để đêm nào bước chân về
Cô đơn đường phố lòng nghe rã rời[…]
Xin chào Đà Lạt
[…]
rồi thôi hết đất sẽ là vĩnh viễn
bông hoa kia nở trên xứ điêu tàn
tay yếu đuối ta sẽ còn nắm lại
những lời gì xưa đã hết âm vangNhớ Nguyễn Du
[…]
Mộng đời nát ngọc chìm châu
Bến mê vẫn rợn mấy màu trầm luân!
Mười lăm năm bấy nhiêu lần
Bấy nhiêu rồi nhỉ hỡi trần gian kia?
Ngược xuôi bao kẻ đi về
Tấm thân bé mọn bên lề tồn vong
Chuyện đời có có không không
Phù vân một áng bụi hồng xa xa[…]
Bài vỡ lòng
[…]
Người đi về giữa con đường
Xin cho tôi biết cội nguồn tôi đâu?Cuộc đời chi lạ cuộc đời
[…]
Ta về nghe tuổi xế tà
Mộ người thôi cũng nhạt nhòa dấu mây
Ôi hoang lương bóng trăng gầy
Cho cành góa bụa thở đầy hư không[…]
Nước mắt
Đã chết mùa thu em biết chưa
Anh không khóc nữa để mong chờ
Buồn không chở nỗi bao nhiêu nhớ
Rưng rức đâu từ vạn cổ sơNgàn năm rồi chỉ một quê hương
Một tấm lòng thơ ứa đoạn trường
Em có bao giờ quên nhắc lại
Cho lòng ta lạnh xuống phong sươngNằm đây nắng đã vạn lần lên
Trong tiếng ve đau gió bập bềnh
Trong mắt những người tâm sự ấy
Mây ngàn năm cũ bay lênh đênh[…]
Bóng sương
Ngày sương thành phố dâng mùa
Bóng thu chìm tịnh cánh thưa khởi vàng
Tôi hoài trên bước lang thang
Yêu em vô lượng mà mang dại buồn
Tóc huyền đó lạnh như sương
Mắt huyền đó mộng bình thường không em[…]
Ngồi lại bên cầu
[…]
Rồi em lại ra đi như đã đến
Dòng sông kia cứ vẫn chảy xa mù
Ta ngồi lại bên cầu thương dĩ vãng
Nghe giữa hồn cây cỏ mọc hoang vu.
https://mail.yahoo.com/d/folders/1
Trả lờiXóa