Chàng Tây “toát mồ hôi hột” khi ngồi ăn cỗ ở Việt Nam
Với
văn hoá người Việt, bên mâm cỗ có không ít “luật bất thành văn” và ở
một góc nhìn từ người ngoài, chúng ta có câu chuyện dưới đây.
Từ
chuyện “ăn trông nồi ngồi trông hướng”, “kính trên nhường dưới” cho tới
những việc “kính lão”, mâm trên – mâm dưới… có thể thấy rằng văn hoá ăn
cỗ của người Việt nói chung thực sự là rất phong phú.
Đó là quy định, là phép lịch sự, là những nề nếp mà chúng ta được dạy từ khi còn là một đứa bé và giữ nguyên nó cho thế hệ sau.
Nhưng với từng đấy quy định, một bữa cỗ khi nhà có công chuyện dưới góc nhìn của người nước ngoài thì ra sao?
Câu
chuyện được cho là do một chàng Tây kể lại về bữa cỗ của người Việt,
tuy không mới nhưng hiện đang rất nóng trên mạng xã hội với tốc độ lan
truyền chóng mặt.
Đoạn chia sẻ của anh chàng Tây như thế này:
“Tất
cả bọn họ hân hoan ngồi sà xuống nền nhà bày la liệt và lộn xộn các món
thơm ngon, một số chồm người qua các đĩa đồ ăn để lấy cho mình gia vị
và những thứ cần thiết.
Những người
trung niên bắt đầu đào bới trong các đĩa đồ ăn lớn, lôi ra những thứ có
lẽ là ngon nhất cho vào chén của những người già hơn, một số người già
sau khi nhận được miếng ngon bắt đầu cằn nhằn và lập tức chuyển chúng
sang chén của mấy đứa con nít đang ngồi xung quanh.
Không khí rất ồn ào, ai cũng nói một điều gì đấy nhưng có vẻ không quan trọng.
Noi
gương những người đàn ông, đám phụ nữ thì tay lôi ra từ đĩa hay dùng
đũa khoắng vào trong các nồi to hơn tìm kiếm một vài thứ mong muốn, khi
vớt được một chùm trứng gà còn nhỏ, cả mấy người phụ nữ và đám con nít
reo ồ lên.
Một trong số họ tiếp tục vớt đồ ăn trong các tô lớn, một số khác tỉ mẩn ngồi xé các chiến lợi phẩm để cung cấp cho lũ nhỏ.
Tôi
thực sự không biết là bữa ăn đã bắt đầu hay chưa, khi người có vẻ lớn
tuổi nhất ngồi rung rung chân liên tục và uống những ly rượu đục ngầu,
một trong số họ lấy tay bốc một cây rau to, vặt lấy vài lá rồi ném cọng
rau còn thừa trở về đĩa.
Số trẻ em
vừa ăn vừa nói chuyện huyên náo và xô đẩy nhau rất hiếu động. Cứ mỗi lần
mấy người đàn ông chọc đũa vào một đĩa xào thơm phức họ lại gào lên với
những người xung quanh: Ăn đi, ăn đi.
Một
phụ nữ đang múc đồ ăn cho chính mình chợt rụt phắt tay lại khi ai đó
cũng thò đũa vào tô đồ ăn đó, chị ta có vẻ nhún nhường thái quá và hình
như chưa ăn được bao nhiêu dù bữa ăn kéo dài đã gần 1 giờ đồng hồ, thời
gian quá dài để bắt dạ dày phải liên tục nhận thêm đồ ăn.
Những
vị cao niên được trọng vọng thấy rõ trong bữa ăn, họ ăn ít và thường
xong đầu tiên. Một cô gái như từ dưới đất chui lên bưng đến một khay
nước trà rất nóng kính cẩn mời những ông già.
Các
ông mỗi người ngậm một cây tăm nhỏ xíu trong miệng liên tục cà qua cà
lại như cách người ta sơn hàng rào không mỏi mệt, bắt đầu uống trà.
Một
ngụm trà nuốt vào sau đó họ chép miệng liên tục, rồi một ngụm nữa súc
ộc ộc trong khi đám đông vẫn miệt mài ăn và thả đồ ăn vào chén của nhau.
Chợt một người phụ nữ quát to
với đứa nhỏ có lẽ là con, không hiểu chị ta nói gì, nhưng thằng bé ngồi
thụt ra khỏi chiếc chiếu, bẽn lẽn cúi mặt.
Chị
ta gầm gừ giật chén cơm trên tay nó, chan súp và lấy thêm các món khác
còn lại trên mâm, giúi trở lại vào tay nó, miệng vẫn không thôi gầm gừ.
Sau
này có dịp tiếp xúc với những người bạn Việt, tôi biết có một nguyên
tắc trong bữa ăn với đám trẻ nít : lúc đầu họ khuyến khích chúng ăn
nhanh ăn nhiều cho mau lớn.
Sau đó họ
nói : ăn uống phải liên tục quan sát những người xung quanh và điều
chỉnh hướng ngồi của mình cho hợp lý, còn thế nào là hợp lý và quan sát
những người xung quanh để làm gì thì mỗi bà mẹ dạy con một kiểu.
Ai
đó sau khi mút đũa chụt chụt bỗng dùng chính đôi đũa đó gắp thả vô
trong đĩa tôi một miếng thịt hình thù kỳ dị, tất cả ồ lên : “Ngon lắm,
ngon lắm”. Tôi hơi ghê và băn khoăn liệu rằng những thứ mà họ thấy ngon
thì tôi có thấy ngon hay không?
Bằng
sự thận trọng cần thiết, tôi hiểu rằng phải nhường nó cho người lớn
tuổi. Miếng ngon đó đi lòng vòng rất lâu trong các đôi đũa ướt nhẫy,
cuối cùng nó thuộc về người chủ thực tế của gia đình.
Một người đàn ông gầy và khắc khổ, vừa nhai nát nó, anh ta vừa rên rỉ trong miệng những lời bình luận thì phải.
Không
ai nghe và cũng không ai trả lời, mọi người còn túi bụi thu gom các thứ
cần thiết để cho vào một miếng “bánh đa” vừa được nhúng trong nước cùng
với rau sống được vẩy lung tung ướt cả mặt người ngồi bên.
Cái chính rút ra được là: Có những thứ sẽ thừa rất nhiều, có những thứ bị thiếu ngay trong chục phút đầu.
Tôi
cho rằng đây không chỉ là lỗi của đầu bếp, mà còn chính là lỗi của
những người ăn, khi họ không chỉ ăn mà lại tự thấy có trách nhiệm thúc
ép người khác phải ăn những món mình thấy ngon.
Và
như tôi đã trải qua khi lấy một miếng ức con gà: “Đừng ăn! Đừng ăn!
Không ngon! Không ngon!”… tức là ngăn cản người khách ăn một món mà
chính họ bày ra đĩa vì nó… không ngon???
Khi
bữa ăn kết thúc không ai dám động vào miếng “chả” cuối cùng nằm lại
trên đĩa như kiểu nó bị tẩm thuốc độc, cũng không hiểu vì sao.
Ôi
! Một phong cách ăn uống độc đáo! Dù sao tôi thấy bữa ăn của họ tuy
căng thẳng, mất trật tự và vất vả quá mức nhưng cũng rất khó quên và rất
thân mật với các nguyên tắc vừa mơ hồ vừa nghiêm khắc…
http://langnhincuocsong.com/cuoc-song/chang-tay-toat-mo-hoi-hot-khi-ngoi-co-o-viet-nam-390968.html
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét