MẸ TÔI
Thương mẹ tuổi xuân đã goá chồng
Một mình nuôi nấng cả đàn con
Hạ tàn quanh quẩn bên nương rẩy
Đông lạnh lui cui bếp lữa hồng
Trăng sáng nhà bên vang trẻ gọi
Chuông chiều xóm dưới vọng thu không.
Mẹ ngồi vá áo tay run rẩy
Che lạnh cho con được ấm lòng...
Ấm lòng con trẻ ngày thơ dại
Vui tuổi ngây ngô được bế bồng
Nắng nhạt thu tàn hoa lạc chợ
Mẹ gầy xuân sắc tuổi long đong
Bốn con bụng lép nằm bên vách
Một mái tranh xiêu vẹo giữa đồng
[Ai đỡ đần mẹ ngày gió bão
..
Ai dìu thuyền mẹ lúc qua sông...]
Qua sông buổi ấy trời giông bão
Chinh chiến bao năm khói mịt mờ
Đất mẹ đạn cày trơ gốc rạ
Quê nghèo bom xới nát trường xưa
Chim non lìa tổ bay tan tác
Bầy trẻ tha hương lạc bến bờ
Mẹ dắt con về qua xứ ngoại
Nương nhờ cậu mợ những ngày thơ...
Thơ ngây tuổi ấy lòng trong trắng
Dãi nắng dầm sương mẹ gánh gồng
Sáng chợ Hàm Rồng mưa hối hã
Chiều sông Đò Gặp lũ tràn tuông
Cũ khoai cũ sắn đời lam lũ
Bữa đói bữa no bụng thất thường
Con mẹ nhìn nhau bao trĩu mến
Cuộc đời như cổ tích ...thân thương...
Thương thân mẹ , cánh cò bay lã
Bắt ốc , mò cua, nấu bát canh
Con ốm mẹ lo từng chén thuốc
Mẹ gầy con chỉ biết loanh quanh...
Chớp nguồn mưa biển em thương chị
Nắng đục trời trong mẹ nhớ anh
Rồi một ngày nào mưa gió tạnh
Sông hồ bãng lãng dáng mây xanh...
Mây xanh ai kết bằng nhung gấm
Nắng trải ngàn hoa chị lấy chồng
Tôi cũng mừng vui may áo mới
Nhìn thằng em nhỏ hát bên song.
Pháo reo ông chúc câu thơ đẹp
Nhạc trổi bà vui chén rượu hồng
Tay mẹ ôm chầm thương lấy chị
Mẹ cười mắt Mẹ quá mênh mông...
Rồi mùa thu ấy con xa mẹ
Chinh chiến bao năm khói mịt mờ
Lữa hạ thiêu tàn hoa dĩ vãng
Mây mù nhuộm úa lá vàng mơ
Con đi xây dựng mùa thương nhớ
Giặc cướp phá tan tuổi đợi chờ
Nhưng buổi con về … mẹ đã mất
Niết bàn theo Phật tự ngàn xưa...
Mẹ ơi con vẫn luôn thương mẹ
Con vẫn là con của mẹ hoài
Con vẫn là con ngày nhỏ dại
Những ngày phá phách bị đòn roi...
Mẹ ơi con vẫn luôn còn mẹ
Dẫu Mẹ bao năm chẳng trở về
Dẫu đã nghìn trùng xa cách biệt
Con luôn bên mẹ những ngày thơ...
Dương Lam [vophubong]
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét