Tác- giả: Dương Lam [vophubong]
Những ngày nghỉ học
mà em đi vắng
hồn thấy hoang vu
buồn rất là buồn.
Khung cửa nhà ai
mới vừa khép kín,
chiều tà nắng nhạt
sao chảy rưng rưng.
Tiếng guốc kìa ai
khua chìm ngõ vắng
mắt tròn thương nhớ
mỏi cánh sao khuya.
Đêm về nhốt kín
ngàn sao vào mắt
hỏi chuyện ân tình
tự muôn thuở xưa.
Tà áo nào bay
che nghiêng lối đi,
đường mây xao xuyến
từ nẻo em về.
Con sáo hôm nào
ngủ quên tiếng hót,
em buồn nên khóc
ướt những chiều mưa.
Có phải mùa thu
cũng nhớ dáng em
nên mưa thu khóc
ở lưng chừng trời,
nên mây thu cứ
về qua xóm nhỏ,
nên buồn cứ đọng
mãi ở tim tôi.
Có phải đêm qua
gió đã ngại ngùng,
rồi chở em về
giấc ngủ tôi thương.
vành môi thu nở
ôi ngây thơ quá,
mắt biếc trang ngời
trong mộng thuỷ-tinh.
Mười ngón tay đan
Xây làm luỹ nhớ,
Tình ta hơn cả
Vạn -lý- trường -thành
Xin được về làm
cơn mơ tuổi nhỏ,
giấc ngủ muôn đời
trong mắt em thơ..
voduonghonglam
tình cảm rất sâu đậm
Trả lờiXóa