Hỡi cô bé nhỏ tóc đuôi gà? Đường tới nhà em mấy dặm xa??? Dầu có trường thành ngăn bóng liểu, Dù cho nắng ngã với dương tà. Má hồng mê mãi lòng say đắm. Môi đỏ thầm thì giọng xuýt xoa… Nhớ nhé email hay face book, Cho anh. ..Cô bé tóc đuôi gà…
Xuân mãi là xuân mãi hát
ca, Xuân đâu đây ở khắp muôn nhà… Xuân bên
chén rượu nồng say đắm, Xuân cạnh nụ hồng thắm
trổ hoa. Xuân đến sáng nay bên nắng sớm, Xuân về
đêm ấy giữa trăng tà... Xuân em ,xuân bác ,xuân anh
chị, Xuân mãi là xuân của chúng ta.
Xuân mãi là xuân của chúng ta. Xuân
mang tươi khỏe đến muôn nhà. Xuân em
lữa bén ngàn duyên thắm, Xuân
chị hương nồng vạn sắc hoa. Xuân
của đất trời luôn bất tuyệt, Xuân
trong tâm thức lẽ đâu tà ? Xuân
qua xuân lại rồi xuân đến, Xuân
mãi còn xuân giữa chúng ta…
voduonghonglam[vophubong]
Thứ Hai, 23 tháng 1, 2017
NĂM DẬU NÓI CHUYỆN GÀ
Con Gà cục tác lá chanh Con Lợn ủn ỉn mua hành cho tôi Con Chó khóc đứng khóc ngồi Mẹ ơi đi chợ mua tôi đồng riềng.
Bốn câu thơ bình dân trên đã mô tả đúng cách nấu ăn của dân tộc ta tại
thôn quê miền Bắc. Con Gà được nhắc đến trước tiên có lẽ vì thịt Gà là
một trong những món ăn quen thuộc , vừa ngon miệng và đầy đủ dinh
dưỡng.Người
dân Giao Chỉ chúng ta sành ăn đã biết biến chế ra nhiều món nào là: Gà
rô ti, gà xào xã ớt, gà xối mỡ, gà ram mặn, gà nướng ngũ vị hương, gà
nấu mắm, gà hấp muối, gà cà ri, cành gà chiên bơ, gà tiềm thuốc bắc … và
còn nhiều kiểu nấu khác …
Vào cuối thập niên 1950, tại Sàigòn có cuộc bút chiến giữa hai tờ nhật
báo về vụ Gà Mỹ và Gà Ta. Vào thời điểm này, có phong trào nuôi gà Mỹ
do bộ Canh Nông khuyến khích và hướng dẫn. Gà được nuôi trong chuồng
bằng lưới kẽm và cho ăn loại thực phẩm trộn sẵn. Những độc giả tham gia
cuộc chiến, và đã chia ra làm hai nhóm và với hai quan điểm khác nhau: Nhóm gà Mỹ: Cho rằng nuôi theo kiểu Hoa Kỳ khoa học hơn, sản xuất mau chóng, gà ít bị mắc bệnh, ăn hợp vệ sinh hơn. Nhóm
gà Ta: Chủ trương nuôi gà theo phương pháp tự nhiên, thả chạy rong
ngoài vườn để gà tự do bươi đất tìm thức ăn như côn trùng, giun dế..do
đó thịt cứng và thơm ngon.
Cuộc bút chiến càng ngày càng sôi nổi, có người còn ví von gà Mỹ như
cô gái thị thành, trắng trẻo, mềm mại, trông hấp dẫn nhưng da thịt nhão,
ăn mau chán.
Ngược lại gà rẫy được ví như cô gái quê miệt vườn, tuy trông quê mùa
nhưng da thịt cứng cáp, hương vị đậm đà, ngát thơm hương cốm.
Trong lúc trận bút chiến đang hồi gay cấn, ông Kỹ Sư canh nông đặc
trách chương trình chăn nuôi liền viết một bài lên tiếng trên mặt báo:
Cho rằng nuôi gà theo kiểu Mỹ lợi tức cao, thịt gà tinh khiết hợp tiêu
chuẩn vệ sinh. Riêng ông, vì nặng lòng với quốc gia dân tộc, cá nhân ông
vẫn thích ăn gà ta! Thế là cả hai phe lâm chiến đều vui vẻ, đồng ý hoà
hợp dân tộc, sống chung hoà bình.
Con gà rất gần gũi với giới bình dân Việt Nam. Vào dịp tết Nguyên Đán,
người ta thường treo lên vách bức tranh gà sặc sở cho có vẽ mùa Xuân. Đì đẹt ngoài sân tràng pháo chuột Om xòm trên vách bức tranh gà. (Tú Xương)
Trong đêm khuya thanh vắng tiếng gà gáy là đồng hồ báo thức bác nông
dân để sửa soạn ra đồng, hoặc báo cho chú Tiểu trong chùa pha trà,
nện chuông cúng Phật: Gió đưa cành trúc la đà Tiếng chuông Thiên Mụ, canh gà Thọ Xương. Hoặc: Canh gà điểm nguyệt, tiếng chày nện sương. Trên đường ra chợ lúc còn tinh sương, các cô gánh hàng cũng nghe văng vẳng tiếng gà bên tai: Sớm mai gà gáy ó o Chưa ra tới chợ, đã lo ăn hàng.
Thậm chí, cách trang điểm của đàn bà Việt Nam cũng liên hệ đến con gà.
Kiểu bới đầu có thả vòng và chừa một chỏm tóc phía sau ót gọi là "bới
tóc đuôi gà". Nơi nhãn hiệu xà bông Cô Ba của hãng Trương Văn Bền thời
tiền chiến, có hình kiểu bới tóc này. Cục bưu chính Đông Dương trước
kia cũng đãphát hành một loại tem có hình cô Ba, với búi tóc đuôi gà. Chàng thanh niên chất phác, vì quá yêu cô thôn nữ, có thể đón đường cô gái để tỏ tình một cách táo bạo: Chị kia bới tóc đuôi gà Nắm đuôi chị lại hỏi nhà chị đâu? ...Nhà tôi ở dưới đám dâu Ở bên đám dậu, đầu cầu ngó qua...
Gà sống quanh quần sau hè, gần gủi với loài người, nên dễ nhận xét
điệu bộ, diện mạo của gà. Do đó, mọi việc hay dở đều lôi con gà ra đề
ví von: Người có bộ mặt ngơ ngác gọi là “gà mở cửa mã” Người xơ xác gọi là “gà kẹt giỏ” Người tiều tuỵ gọi là “gà mắc nước” Kẻ ngất ngư gọi là “gà nuốt giây thun” Kẻ khù khờ gọi là “gà trống thiến” Kẻ nhát gan gọi là “gà phải cáo” Kẻ nhầm lẫn gọi là “trông gà hoá quốc” Kẻ bất tài gọi là “gà què ăn quẩn cối xay” Kẻ phản bội gọi là “gà nhà bôi mặt đá nhau” Trước cảnh huynh đệ tương tàn, người ta hay khuyên bảo: Khôn ngoan đối đáp người ngoài Gà cùng một mẹ chớ hoài đá nhau. Sau cùng, các người đàn bà đanh đá được tặng cho hỗn danh: Nữ kê tác quái, gà mái đá gà cồ.
Gà thuộc loại hạ đẳng, chỉ dùng làm thực phẩm bình dân hàng ngày,
không thể thết đãi hàng thượng khách. Trong buổi tiệc lịch sử tại Bắc
Kinh do Chủ tịch Mao Trạch Đông khoản đãi Tổng thống Nixon năm 1972, gồm
hai mươi mốt món, nhưng không có món thịt Gà. Quả thật người Trung Hoa
rất tế nhị trong vấn đề ăn uống.
Ở nước ta, Cụ nguyễn Đình Chiểu cũng rất gần sành nghi thức đãi tiệc.
Trong bài thơ Ông Quán, cụ Đồ đã chào hàng một cách thật hấp dẫn: Quán rằng thịt cá ê hề Khô lân chả phụng bộn bề thiếu đâu Kìa là thuốc lá ướp ngâu Trà ve tuyết điểm, rượu bầu cúc hương Để khi đãi khách giàu sang Đãi người danh vọng, đãi trang anh hùng. Như vậy, trong thực đơn của cụ Đồ Chiểu cũng không có món thịt gà.
Trong văn chương cũng như ngôn ngữ hằng ngày, con gà dù được nhân cách
hoá cũng chỉ nói đến những người thường bình dân, còn những bậc chính
nhân quân tử thì được ví như những con Phượng hoàng trên cao mà thôi: Phượng hoàng đậu nhánh cheo leo Sa cơ thất thế phải theo đàn gà Bao giờ mưa thuận gió hoà Thay lông đổi cánh lại ra Phượng hoàng. Vậy mọi người trong chúng ta có ai đã thấy được Phượng hoàng chưa? Xin chúc tất cả quý độc giả một năm Ất Dậu đầy hỷ sự. Cảm ơn Anh Trần Hội đã giúp em có những tài liệu này.
Đinh Dậu Bính chữ Hán Nôm biến hóa mầu Thân nhiều khỉ khọt mất lòng nhau Thịnh suy lãng tử buồn câu nói Vượng kém tao nhân khó tiếng chào Tiền triệu hiền huynh quên khổ cực Vàng ròng quí muội hết sầu đau Đến năm mới nguyện cầu như ý Đinh Dậu an khang ngoc bích vào
Chàng Tây “toát mồ hôi hột” khi ngồi ăn cỗ ở Việt Nam
Với
văn hoá người Việt, bên mâm cỗ có không ít “luật bất thành văn” và ở
một góc nhìn từ người ngoài, chúng ta có câu chuyện dưới đây.
Từ
chuyện “ăn trông nồi ngồi trông hướng”, “kính trên nhường dưới” cho tới
những việc “kính lão”, mâm trên – mâm dưới… có thể thấy rằng văn hoá ăn
cỗ của người Việt nói chung thực sự là rất phong phú.
Đó là quy định, là phép lịch sự, là những nề nếp mà chúng ta được dạy từ khi còn là một đứa bé và giữ nguyên nó cho thế hệ sau.
Nhưng với từng đấy quy định, một bữa cỗ khi nhà có công chuyện dưới góc nhìn của người nước ngoài thì ra sao?
Câu
chuyện được cho là do một chàng Tây kể lại về bữa cỗ của người Việt,
tuy không mới nhưng hiện đang rất nóng trên mạng xã hội với tốc độ lan
truyền chóng mặt.
Đoạn chia sẻ của anh chàng Tây như thế này:
“Tất
cả bọn họ hân hoan ngồi sà xuống nền nhà bày la liệt và lộn xộn các món
thơm ngon, một số chồm người qua các đĩa đồ ăn để lấy cho mình gia vị
và những thứ cần thiết.
Những người
trung niên bắt đầu đào bới trong các đĩa đồ ăn lớn, lôi ra những thứ có
lẽ là ngon nhất cho vào chén của những người già hơn, một số người già
sau khi nhận được miếng ngon bắt đầu cằn nhằn và lập tức chuyển chúng
sang chén của mấy đứa con nít đang ngồi xung quanh.
Không khí rất ồn ào, ai cũng nói một điều gì đấy nhưng có vẻ không quan trọng.
Noi
gương những người đàn ông, đám phụ nữ thì tay lôi ra từ đĩa hay dùng
đũa khoắng vào trong các nồi to hơn tìm kiếm một vài thứ mong muốn, khi
vớt được một chùm trứng gà còn nhỏ, cả mấy người phụ nữ và đám con nít
reo ồ lên.
Một trong số họ tiếp tục vớt đồ ăn trong các tô lớn, một số khác tỉ mẩn ngồi xé các chiến lợi phẩm để cung cấp cho lũ nhỏ.
Tôi
thực sự không biết là bữa ăn đã bắt đầu hay chưa, khi người có vẻ lớn
tuổi nhất ngồi rung rung chân liên tục và uống những ly rượu đục ngầu,
một trong số họ lấy tay bốc một cây rau to, vặt lấy vài lá rồi ném cọng
rau còn thừa trở về đĩa.
Số trẻ em
vừa ăn vừa nói chuyện huyên náo và xô đẩy nhau rất hiếu động. Cứ mỗi lần
mấy người đàn ông chọc đũa vào một đĩa xào thơm phức họ lại gào lên với
những người xung quanh: Ăn đi, ăn đi.
Một
phụ nữ đang múc đồ ăn cho chính mình chợt rụt phắt tay lại khi ai đó
cũng thò đũa vào tô đồ ăn đó, chị ta có vẻ nhún nhường thái quá và hình
như chưa ăn được bao nhiêu dù bữa ăn kéo dài đã gần 1 giờ đồng hồ, thời
gian quá dài để bắt dạ dày phải liên tục nhận thêm đồ ăn.
Những
vị cao niên được trọng vọng thấy rõ trong bữa ăn, họ ăn ít và thường
xong đầu tiên. Một cô gái như từ dưới đất chui lên bưng đến một khay
nước trà rất nóng kính cẩn mời những ông già.
Các
ông mỗi người ngậm một cây tăm nhỏ xíu trong miệng liên tục cà qua cà
lại như cách người ta sơn hàng rào không mỏi mệt, bắt đầu uống trà.
Một
ngụm trà nuốt vào sau đó họ chép miệng liên tục, rồi một ngụm nữa súc
ộc ộc trong khi đám đông vẫn miệt mài ăn và thả đồ ăn vào chén của nhau.
Chợt một người phụ nữ quát to
với đứa nhỏ có lẽ là con, không hiểu chị ta nói gì, nhưng thằng bé ngồi
thụt ra khỏi chiếc chiếu, bẽn lẽn cúi mặt.
Chị
ta gầm gừ giật chén cơm trên tay nó, chan súp và lấy thêm các món khác
còn lại trên mâm, giúi trở lại vào tay nó, miệng vẫn không thôi gầm gừ.
Sau
này có dịp tiếp xúc với những người bạn Việt, tôi biết có một nguyên
tắc trong bữa ăn với đám trẻ nít : lúc đầu họ khuyến khích chúng ăn
nhanh ăn nhiều cho mau lớn.
Sau đó họ
nói : ăn uống phải liên tục quan sát những người xung quanh và điều
chỉnh hướng ngồi của mình cho hợp lý, còn thế nào là hợp lý và quan sát
những người xung quanh để làm gì thì mỗi bà mẹ dạy con một kiểu.
Ai
đó sau khi mút đũa chụt chụt bỗng dùng chính đôi đũa đó gắp thả vô
trong đĩa tôi một miếng thịt hình thù kỳ dị, tất cả ồ lên : “Ngon lắm,
ngon lắm”. Tôi hơi ghê và băn khoăn liệu rằng những thứ mà họ thấy ngon
thì tôi có thấy ngon hay không?
Bằng
sự thận trọng cần thiết, tôi hiểu rằng phải nhường nó cho người lớn
tuổi. Miếng ngon đó đi lòng vòng rất lâu trong các đôi đũa ướt nhẫy,
cuối cùng nó thuộc về người chủ thực tế của gia đình.
Một người đàn ông gầy và khắc khổ, vừa nhai nát nó, anh ta vừa rên rỉ trong miệng những lời bình luận thì phải.
Không
ai nghe và cũng không ai trả lời, mọi người còn túi bụi thu gom các thứ
cần thiết để cho vào một miếng “bánh đa” vừa được nhúng trong nước cùng
với rau sống được vẩy lung tung ướt cả mặt người ngồi bên.
Cái chính rút ra được là: Có những thứ sẽ thừa rất nhiều, có những thứ bị thiếu ngay trong chục phút đầu.
Tôi
cho rằng đây không chỉ là lỗi của đầu bếp, mà còn chính là lỗi của
những người ăn, khi họ không chỉ ăn mà lại tự thấy có trách nhiệm thúc
ép người khác phải ăn những món mình thấy ngon.
Và
như tôi đã trải qua khi lấy một miếng ức con gà: “Đừng ăn! Đừng ăn!
Không ngon! Không ngon!”… tức là ngăn cản người khách ăn một món mà
chính họ bày ra đĩa vì nó… không ngon???
Khi
bữa ăn kết thúc không ai dám động vào miếng “chả” cuối cùng nằm lại
trên đĩa như kiểu nó bị tẩm thuốc độc, cũng không hiểu vì sao.
Ôi
! Một phong cách ăn uống độc đáo! Dù sao tôi thấy bữa ăn của họ tuy
căng thẳng, mất trật tự và vất vả quá mức nhưng cũng rất khó quên và rất
thân mật với các nguyên tắc vừa mơ hồ vừa nghiêm khắc…
Chúng
ta có rất nhiều người khi không có ai đốc thúc thì không duy trì được
thói quen của mình. Có một người khách hỏi vị hòa thượng: ”Khi ở một
mình ngài có ăn thịt không?”, theo bạn vị tăng nhân này sẽ trả lời như
thế nào.
Có người khách tới chùa chơi và hỏi lão hòa thượng:
“Hòa thượng, tôi muốn hỏi ngài một câu hỏi hơi “bất kính” một chút có được không ạ?”Lão hòa thượng:“Xin ông cứ nói!”Người khách:“Lúc ở nơi dân chúng đông đúc thì ngài ăn chay, vậy khi ở một mình trong phòng ngài có ăn thịt không?”Lão hòa thượng hỏi người khách:“Ông lái xe tới đây phải không?”Người khách trả lời: “Vâng, đúng ạ!”
Lão hòa thượng:“Khi lái xe phải thắt dây an toàn, xin hỏi
ông là ông thắt vì sự an toàn của bản thân hay vì cảnh sát? Nếu như là
vì bản thân mình thì có hay không có cảnh sát ông sẽ vẫn thắt thôi”.Người khách:“Tôi hiểu rồi!”Rất nhiều người nói rằng không có kỷ luật,
không có người đốc thúc thì không thể duy trì thói quen của mình. Thực
ra việc tuân thủ bất kì một nguyên tắc nào đó nhất thiết phải cần biết
nguyên tắc ấy được thiết lập để làm gì, khi tuân thủ nguyên tắc thì điều
chúng ta muốn đạt được là gì, khi đã hiểu được thì không cần tác động
tự biết ước chế bản thân.Năm trăm nghìn làm thế nào mua được ô tô?pCó một người phàn nàn với một vị lão hòa thượng:“Thưa thầy! Vì sao mà con cố gắng thế nào
cũng không thành công? Cũng niệm kinh, làm việc thiện rồi mà số mệnh vẫn
không thấy cải biến gì?”
Lão hòa thượng“Vậy, ta cho ngươi 500 nghìn có được không?”Người khách“Tiền của hòa thượng con không dám lấy ạ!”Lão hòa thượng:“Ta là muốn ngươi làm giúp ta một việc”.Người khách:“Thưa thầy, thầy nói làm việc gì con cũng tuyệt đối làm tốt giúp thầy”.Lão hòa thượng:“Ngươi hãy giúp ta mua một chiếc xe ô tô”.Người khách (giật mình hoảng hốt):“Thưa thầy, 500 nghìn sao có thể mua xe ô tô được chứ!”
Lão hòa thượng:“Ngươi biết 500 nghìn không mua được xe ô
tô? Thế nhưng mà trên đời này có rất nhiều người vắt hết óc để suy nghĩ
làm sao chỉ phải trả một chút thôi mà lại muốn đạt được rất nhiều thứ
đấy!”Nguồn: NTDTV
Cuối trời xin hẹn gặp lại em,
Cho thắm bờ môi mắt hữu tình.
Cho ấm bờ vai ngày tái ngộ,
Cho nồng hương lữa kiếp ba sinh,
Mời em ! Ly nữa…thêm ly nữa !!!
Tình cũ trăm năm …chẳng dễ tìm .
Rượu hết bên nhau - chìm lối mộng,
Hoa đào một cánh vẫn nguyên trinh…
Trich "QUÊ HƯƠNG VÀ TÌNH YÊU"
Dương Lam
vophubong
Hướng dẫn cách nấu cá diếc rau răm
ngon, canh cá diếc rau răm ngon hấp dẫn. Cá diếc là một loại cá được
sống ở sông hồ, nó giống như cá chép nhưng vẫy của nó trắng và sáng hơn.
Thịt của nó rất thơm và ngon. Đặc biệt nấu cùng rau răm hương vị của nó
sẽ hấp dẫn hơn nhiều nếu chế biến không có rau răm nhé!
Dưới đây saigongame.com xin giới thiệu
với các bạn món Hướng dẫn cách nấu cá diếc rau răm ngon đảm bảo các bạn
sẽ thích. Với hương vị dân dã đậm đà của miền quê nhé!
Hướng dẫn cách nấu cá diếc rau răm ngon
Để chế biến món cá diếc rau răm bạn cần các nguyên liệu sau:
+ Cá diếc to: 500gr
+ Hành củ tươi: 50gr
+ Rau răm: 30gr
+ Cà chua: 1 quả
+ Dầu ăn: 20gr
+ Hành khô: 1 củ
+ Gia vị: nước mắm+mì chính+muối+hạt tiêu
Các sơ chế:
Cá diếc bạn làm sạch mang và ruột cắt vây
của nó và rữa sạch. Có nhiều bạn thích ăn ruột cá thì để lại cùng được
nhé, vì ruột cá rất ngon đó.
Rau răm bạn lặt sạch những lá hư và già bỏ đi và rữa sạch để ráo.
Hướng dẫn cách nấu cá diếc rau răm ngon
Hành bạn bóc vỏ ngoài bỏ rữa sạch và cắt thành khúc ngắn.
Cà chua bạn rữa sạch và cắt nhỏ.
Cách chế biến:
Để nấu cá diếc rau răm rất đơn giản. bạn chỉ cần thực hiện các bước sau đây nhé!
Đầu tiên, Bạn cho chảo lên bếp cùng với
chút dầu ăn, đợi dầu nóng lên bạn cho hành khô vào phi đến khi có hành
có màu vàng đẹp, mùi thơm thì cho tiếp cà chua vào xào sau đó cho thêm
tô nước nhỏ vừa với lượng canh nhà bạn hay ăn và đun sôi. Khi nước vừa
sôi tiếp theo bạn cho cá vào đun tới khi cá chín thì nêm gia vị vừa ăn
là được.
Sau đó bạn thái rau răm bỏ vào và tắt
bếp. Như vậy bạn đã có một món cá diếc nấu rau răm thơm ngon rồi đấy.
Với hương vị đạm đà dân dã của một vùng quê bạn và gia đình cùng thưởng
thức nhé! Khi ăn bạn nên làm một chén nước mắm cay và mặn nhé để chấm
cá, hương vị sẽ ngon hon rất nhiều. Với món cá diếc rau răm này bạn có
thể dùng với cơm hoặc ăn không rất ngon đó nhé!
Việc kết hôn là sáng tạo ngu ngốc nhất của nhân loại –
Osho
Trong
gia đình tôi phải có đến 50 tới 60 người – tất cả mọi họ hàng, các chú,
dì… sống cùng nhau. Tôi đã được chứng kiến toàn bộ sự hỗn độn đó. trên
thực tế, 60 người này giúp tôi rất nhiều trong việc không tạo ra gia
đình của riêng mình. Kinh nghiệm đó là đủ. Nếu bạn đủ thông
minh, bạn học từ những lỗi lầm của người khác. Nhưng nếu bạn không thông
minh, bạn thậm chí không học được gì từ lỗi lầm của chính mình. Vậy nên
tôi học từ lỗi lầm của cha tôi, mẹ tôi, chú tôi, dì tôi. Đó là một gia
đình lớn, và tôi đã thấy toàn bộ cái rạp xiếc ấy, tình trạng khổ sở ấy,
những cuộc xung đột liên tục, tranh đấu với nhau vì những thứ nhỏ nhặt ,
những thứ vô nghĩa. Thế nên từ thời thơ ấu tôi đã trở nên chắc chắn rằng tôi sẽ không bao giờ muốn tạo ra một gia đình của riêng mình.
Tôi đã rất ngạc nhiên rằng khi một người được sinh ra trong một gia
đình… và tại sao anh ta có thể vẫn tiếp tục tạo ra một gia đình nữa?
Nhìn thấy toàn bộ những cảnh tượng khổ sở ấy mà anh ta vẫn cứ tiếp tục
lặp lại nó cho được? Khi tôi hoàn tất chương trình đại học, một
cách tự nhiên, cha tôi đã rất lo lắng chuyện kết hôn của tôi. Mẹ tôi đã
phải ướm lời trước, bởi vì cha tôi luôn thận trọng trong việc hỏi tôi
bất cứ gì, bởi vì một khi tôi đã nói gì với ông thì sau đó không còn
cách nào để thay đổi cả. Vậy nên đầu tiên ông ấy thử thông qua mẹ tôi,
ông nói rằng “Bà nên tìm hiểu xem nó nghĩ gì về việc kết hôn, bởi vì một
khi nó đã nói không với tôi thì chúng ta phải vứt bỏ cái chủ đề ấy khỏi
tư tưởng mãi mãi. Nên bà hãy thử tìm hiểu suy nghĩ của nó…” Khi tôi định đi ngủ thì mẹ tôi đến và ngồi bên giường tôi và hỏi “Giờ con đã học xong cả rồi, con nghĩ gì về việc kết hôn?”
Tôi nói “Con muốn hỏi mẹ, bởi vì trước giờ con chưa bao giờ kết hôn cả
nên con không có bất cứ kinh nghiệm nào về việc này. Mẹ đã kết hôn rồi,
mẹ đã nuôi lớn 11 đứa trẻ. Mẹ là một người có rất nhiều kinh nghiệm. Con
muốn xin mẹ lời khuyên. Rằng cuộc đời này của mẹ có phải là một cuộc
đời tràn ngập hạnh phúc hay không? Có bao giờ trong đời mẹ đã nghĩ nhiều
lần rằng nếu mẹ không kết hôn thì chắc đời mẹ sẽ khá hơn? Và con không
cần mẹ phải trả lời ngay giờ, con sẽ cho mẹ 15 ngày để suy nghĩ về điều
đó.” Bà nói “Điều này thật lạ. Ta định cho con thời gian để suy nghĩ về điều này, và con lại nói ta hãy suy nghĩ về nó!”
Tôi nói “Vâng, bởi vì con không biết. Con tin mẹ. Nếu sau 15 ngày mẹ
nói “Đúng vậy, cuộc đời mẹ là một cuộc đời ngập tràn niềm vui ngây ngất,
dĩ nhiên con sẽ kết hôn. Nhưng mẹ hãy nhớ, con tin tưởng mẹ rất nhiều,
con đang trao cả cuộc đời con và sự tin tưởng của con trong tay mẹ. Và
cũng nhớ điều này rằng con biết hết về cuộc đời mẹ – mẹ chưa bao giờ có
bất cứ niềm vui ngây ngất nào cả, hay bất cứ niềm hạnh phúc hân hoan
nào. Nó chỉ là cuộc chiến liên tục, một cuộc tranh đấu – với cha, với
những đứa trẻ… Và mẹ đã phải khổ sở thế – đó là những gì con biết. Có lẽ
sâu bên trong mẹ có những kinh nghiệm hân hoan nào đó mà con không nhận
thức được. Mẹ hãy nghĩ về những điều đó trong 15 ngày. Và con sẽ để cho
mẹ quyền quyết định: nếu mẹ nói “Kết hôn đi”, con sẽ kết hôn.” Sau
15 ngày bà ấy nói “Không. Đừng kết hôn. Con đã hại ta. Con tin tưởng ta
quá nhiều đến nỗi ta không thể nào phản bội lại con, và ta không thể
lừa con và cũng không thể nói dối con. Con nói đúng, rất nhiều lần ta đã
nghĩ về cuộc đời khốn khổ của ta và những gì ta đã làm – chỉ sinh nở,
chăm sóc nuôi nấng những đứa trẻ. Đó là toàn bộ cuộc sống của ta, nó
luôn bắt đầu từ lúc 4h sáng cho tới 12h khuya và ta vẫn đang phải tiếp
tục. Ta không bao giờ được có bất cứ giây phút nào của riêng mình.” –
“15 ngày này” bà nói tiếp, “đã tạo ra một sự hỗn loạn lớn trong ta. Ta
chưa bao giờ nghĩ về toàn bộ cuộc đời ta theo cách mà con bắt ta phải
suy nghĩ. Ta yêu con, và ta thu hồi lại câu hỏi ban đầu. Nó không thật
sự là câu hỏi của ta, nhưng là cha con đang cố để tìm hiểu câu trả lời
đó.” Tôi nói “Nói với ông ấy hãy đến mà hỏi thẳng con thì hơn.” Và bà ấy nói với cha tôi “Như những gì tôi biết, mọi việc xong rồi. Tôi đã nói nó đừng kết hôn.” Cha tôi nói “Chúa tôi! bà đã khuyên nó đừng kết hôn sao?”
Bà nói “Vâng, bởi vì nó tin tưởng tôi rất nhiều, và nó đề nghị tôi suy
nghĩ trong 15 ngày và nếu tôi vẫn giữ lời khuyên, nó sẽ sẵn sàng. Nhưng
tôi không thể lừa dối nó và nếu tôi lừa dối nó thì tôi sẽ không thể nào
sống với cái tội lỗi ấy cả đời tôi được. Ông hãy đi làm những gì ông
muốn làm đi.” Giờ thì ông ấy thậm chí còn lo lắng hơn – mẹ tôi
cũng đã rời khỏi tầm tay ông ấy. Nhưng bằng cách nào đó câu trả lời đã
được hiểu, về những gì tôi muốn. Ông ấy nhờ tới một người bạn của ông,
một vị biện hộ của tòa án tối cao, rất nổi tiếng, rất logic với lý luận
học, rất hợp lý… Cha tôi nghĩ rằng đó đúng là người thích hợp nhất để
tranh luận với tôi. Và tất nhiên người đàn ông đó đã nói “Đừng lo. Tôi
đã tranh luận cả đời tôi ở tòa án tối cao. Ông không nghĩ là tôi có thể
thuyết phục con trai anh sao – người mà mới chỉ rời trường đại học về?
Nó thì biết gì chứ? Nó thì có kinh nghiệm gì nào? Tôi sẽ đến vào ngày
mai.” Ngày tiếp theo là chủ nhật, tòa án đóng cửa. Ông ấy đến nhà
tôi và tôi bảo ông “Trước khi ông bắt đầu – bởi vì cha tôi đã bảo tôi
rằng ông đang đến để thuyết phục tôi về việc kết hôn – trước khi ông bắt
đầu tôi muốn chúng ta làm một thỏa thuận rõ ràng rằng nếu ông có thể
thuyết phục được tôi, thì tôi sẽ sẵn sàng kết hôn. Nhưng nếu ông không
thể thuyết phục được tôi thì ông sẽ phải ly hôn với vợ của ông. Ông phải
làm gì đó cho việc này trở thành đáng giá chứ. Và tôi tin tưởng ông,
vậy nên tôi không đề nghị ông một vị thẩm phán. Tôi yêu mến và tôn trọng
ông như tôi yêu mến và tôn trọng cha tôi. Vậy nên tôi không yêu cầu một
vị thẩm phán nào đứng ra phán xét cả bởi vì điều đó sẽ giống như không
tin tưởng ông. Tôi tin vào khả năng của ông và tôi sẵn sàng tranh luận,
nhưng thỏa thuận này cần phải được ghi nhớ.” Ông ấy nói “Khoan hãy
cho ta một chút thời gian, bởi vì ta chưa bao giờ nghĩ về tình huống
này. Dù sự thật là ta đã phải sống cam chịu với chuyện kết hôn cả đời
ta, nhưng ta chưa bao giờ thật sự có một suy nghĩ nào về nó. Và cậu lại
đang đề xuất ta ly hôn nếu ta không thể thuyết phục cậu hứng thú với
việc kết hôn. Hãy để ta suy nghĩ lại cho rõ ràng đã. Ta còn có những đứa
trẻ và một bà vợ, ta cũng đang có địa vị trong xã hội nữa. Ta không thể
ly hôn quá dễ dàng như thế.” Tôi nói “Và ông nghĩ tôi không có gì
sao? Tất cả những gì ông có là quá khứ và tất cả những gì tôi có là
tương lai. Quá khứ thì đã chết rồi, đã qua rồi. Tôi đang phải mạo hiểm
cuộc sống của tôi, những thứ còn đang tới và chưa tới, và ông thì đang
mạo hiểm chỉ những thứ đã đi rồi, xong rồi. Vậy mà ông lại nghĩ ông đang
mạo hiểm nhiều hơn những gì tôi đang mạo hiểm sao?” Và vào ngày thứ hai ông ấy đã thông báo cho tôi rằng “Ta không muốn tranh cãi với cậu về bất cứ thứ gì nữa cả”. Tôi đã phải đi đến nhà ổng mỗi ngày, và ông ấy luôn nói với vợ “Bà nói với cậu ta là tôi không có nhà”.
Sau cùng người vợ nói “Tại sao ông lại sợ chàng trai đó? Tại sao ông
lại phải vào nhà tắm, khóa lại rồi trốn bên trong? Bất cứ lúc nào ông
thấy cậu ta đến, tại sao ông lại sợ hãi?” Ông ấy nói “Bà không biết
đâu. Vấn đề là hoặc cậu ta sẽ kết hôn hoặc tôi sẽ phải ly hôn với bà. Nó
là một câu hỏi về sự sống và cái chết. Bà cứ đi ra nói với cậu ta rằng
ta không có nhà đi.” Trước khi tôi rời thành phố và vào đại học
như một giảng sư, ngày cuối cùng tôi đến nói với vợ ông ấy “Tôi biết ông
ấy luôn ở bên trong, và bà cũng biết tại sao ông ấy lại không ra gặp
tôi. Chỉ cần bà nói với ông ấy rằng ông ấy có thể là một nhà biện hộ với
nhiều kinh nghiệm trong tòa án tối cao, nhưng ông ấy đã thua vụ này
ngay từ đầu. Hãy nói với ông ấy rằng ổng nên ngưng khoác lác về việc ông
ấy không bao giờ thua vụ kiện nào. Trên thực tế ông ấy đã thua một vụ
này mà thậm chí không cần tới thẩm phán. Ông ấy đã có thể là cả hai. Tôi
đã trao cho ông ấy cơ hội để là cả thân chủ lẫn thẩm phán. Ông ấy có
thể lừa tôi, ông ấy có thể gian trá với tôi. Nhưng tôi biết ông ấy không
thể vì thật là một việc khó khăn khi lừa ai đó mà họ tin tưởng quá
nhiều vào mình…” Ông ấy đi ra trong khi tôi đang nói với vợ ông ấy
và ông nói “Hãy tha thứ cho ta. Cậu nói đúng. Ta đã luôn tự hào như thế
nhưng nay cậu đã làm ta rất sợ. Ta không bao giờ sợ bất cứ ai nhưng ta
lại sợ cậu, bởi vì ta không thể nói một lời dối trá nào khi ta nhìn cậu,
nhìn vào trong mắt cậu, nhìn vào sự tin tưởng của cậu, tình yêu của cậu
dành cho ta. Ta không thể nói dối nhưng ta cũng không thể ly hôn với vợ
ta được. Có quá nhiều thứ liên quan và đã có quá nhiều sự đầu tư – ta
chỉ không thể làm được. Theo ta cậu nên nói thẳng với cha cậu rằng không
có cách nào khác nữa, ông ấy phải nói trực tiếp với cậu điều ông ấy
muốn biết”. Cha tôi không bao giờ làm điều đó. Tôi hỏi ông ấy rất nhiều
lần, “Tại sao cha không hỏi con về việc kết hôn nữa? Cha đã cố gắng hỏi
thăm từ những người khác, tại sao cha không hỏi một cách trực tiếp
luôn?” Ông ấy nói “Ta biết rằng câu trả lời của con sẽ tạo ra phiền
muộn cho ta. Câu trả lời của con là không kết hôn về phần con, nhưng nó
sẽ trở thành ác mộng đối với ta. Con hãy quên chuyện này đi. Bất cứ gì
con muốn làm, thì cứ làm. Nếu con muốn kết hôn, con hãy kết hôn. Nếu con
không muốn, hãy dừng chủ đề này lại. Ta cũng đã ném ý tưởng ấy đi từ
sớm rồi.” Việc kết hôn là một trong những sáng tạo ngu ngốc nhất
mà con người tạo ra. Nhưng nó được tạo ra với sự quan tâm sâu sắc, với
lòng thiện chí. Tôi không nghi ngờ về tính thiện chí, tôi chỉ nghi ngờ
về sự khôn ngoan của con người. Mục đích của họ thì có thể đúng, nhưng
trí thông minh của họ thì rất xoàng. Một người có sự hiểu biết
thật sự sẽ không bao giờ hứa hẹn về ngày mai, anh ta chỉ có thể nói
“Trong giây phút này”. Một người có sự chân thành thật sự sẽ không thể
hứa hẹn về tương lai chút nào. Anh ta có thể hứa gì? Ai có thể biết được
về ngày mai? Ngày mai có thể đến, có thể không. Ngày mai có thể đến và
bạn nói “Tôi đã không như cũ, bạn đã không như cũ”. Ngày mai có thể đến
và nói “Anh hãy tìm ai đó khác phù hợp hơn với anh, em cũng sẽ tìm ai đó
khác hài hòa hơn với em”. Thế giới thì bao la thế, tại sao phải làm
kiệt nó hôm nay? Hãy giữ cho những cánh cửa được mở, hãy giữ cho khả
năng thay đổi được sẵn sàng. Tôi chống lại việc kết hôn. Nó luôn tạo
ra những vấn đề không cần thiết, thậm chí là ngu ngốc. Sự sáng tạo ngu
ngốc nhất trên thế giới chính là việc kết hôn, bởi vì nó hướng người ta
đến với sự giả tạo: người ta luôn thay đổi, nhưng người ta phải tiếp tục
giả vờ như thể họ vẫn giữ tình trạng y nguyên như cũ. Tôi đã ở
cùng với hàng ngàn gia đình – ai cũng khổ cả. Và bởi vì tôi được yêu quý
nên cả người chồng lẫn người vợ đều đến và mở lòng họ ra với tôi. Cả
hai khi tách riêng đều là những người rất tốt, nhưng khi ở cùng nhau thì
họ liên tục tạo ra tranh đấu. Mỗi ngôi nhà đều trở thành một chiến
trường. Và những đứa trẻ thì phải lớn lên trong bầu không khí bị nhiễm
độc ấy. Chúng sớm muộn sẽ học được cùng những kĩ thuật và chiến lược mà
cha mẹ chúng đã sử dụng và một cách tự nhiên chúng cũng sẽ lặp lại tất
cả những điều đó. Đó là lý do tại sao mỗi thế hệ đều không ngừng
truyền những căn bệnh của nó cho những thế hệ sau. Những thế hệ thay đổi
liên tục nhưng những căn bệnh thì trở nên nan y không thể chữa được.
Bây giờ chúng ta phải chặn đứng căn bệnh ấy, để cho nhân loại tương lai
có thể được tự do khỏi những sự ngu ngốc này. Đừng chỉ đưa ra một khái niệm mới, nhưng hãy thay đổi nó từ trong nền tảng. Osho’s Life and Teaching _Phi Tuyết dịch_ 5/1/2017
Đã hiểu tại sao lượng follow tăng và serve bị tắc nghẽn hôm qua, hóa ra
do bài dịch này, bạn nào lỡ đọc tới đây mà thấy đồng tình và hiểu được
thông điệp của câu chuyện trên, thì thôi. Bạn nào không hiểu hay chưa hiểu, hay không đồng ý, xin hãy đọc tiếp vài dòng:
Mới đăng lên 2 ngày mà đã đạt 12k likes (thấy sai sai, hay bị hack? hay
1,2k?), anyway chắc chắn là hơn cả bài viết “Không có trải nghiệm, tuổi
trẻ không đáng một xu” năm ngoái rồi. Nhưng nhìn comment mới thấy
buồn, đa phần các bạn hiểu sai quá sai thông điệp trong câu chuyện này.
Cùng như cách các bạn đã hiểu sai thông điệp của những bậc giác ngộ khác
từ xưa tới nay. Trí óc các bạn đã quá chật chội với những tư duy
cũ kĩ, lối mòn, những tư tưởng bị cài đặt, bị định hướng… đến nỗi nó
không còn chút chỗ trống nào cho những tư duy mới mẻ cả. Mà chính những
tư duy mới mẻ ấy mới là thứ có thể giải phóng tâm trí bạn, giải phóng
linh hồn bạn. Bạn đã sống trong cũ kĩ hàng vạn kiếp rồi, và nếu bạn cứ
đóng chặt tâm trí không tiếp nhận những thông điệp mới mẻ thì bạn sẽ lại
sống thêm hàng triệu kiếp cũ kĩ như vậy nữa. Đầu tiên, bạn không biết Osho là ai, và câu chuyện này là một câu chuyện có thật, không phải truyện bịa để bạn cười nhạo. Osho
là một bậc chân sư giác ngộ thuộc thế kỉ 20 – giống như Phật tổ giác
ngộ hồi trước công nguyên và Chúa Jesus vào đúng công nguyên vậy – Họ
đều là những bậc thầy dẫn dắt nhân loại trên con đường tâm linh – bạn có
chê cười những lời dậy của Phật tổ không? Bạn có chê cười những lời rao
của Chúa Jesus không? Osho cũng vậy, nếu bạn chê cười là bạn bỏ lỡ một
cơ hội vĩ đại để học hỏi, để tiến hóa cho linh hồn của bạn. Bởi vì Phật
và Đức Jesus đã thuyết giảng từ hàng ngàn năm trước trong những bối cảnh
cổ xưa đến nỗi giờ bạn nghe chúng thấy sao mà khó hiểu. Còn Osho, ông
ấy thuyết giảng dựa trên nền tảng nhận thức của con người hiện đại với
những mối quan tâm hiện đại: tài sản, danh vọng, chính trị, gia đình,
con cái… nên chúng cực kì dễ hiểu và một khi bạn có thể hiểu, cuộc đời
bạn sẽ được khai phóng để đến với sự tự do và hạnh phúc. Đừng chê cười một thứ chỉ vì bạn không có khả năng/chưa có khả năng để hiểu! Phật nói bạn vứt hết tài sản đi, ném hết vào sọt rác đi, buông bỏ hết đi. – bạn có nói Phật điên không?
Đức Jesus nói hãy đưa thêm má trái cho kẻ nào tát má phải của bạn, hãy
yêu thương kẻ thù của mình đi… – bạn có nói đức Jesus là nhảm nhí?
Cũng vậy thôi, Osho kêu bạn rằng hãy vứt bỏ mọi quan niệm cũ kĩ đi, nhìn
mọi thứ sâu vào bản chất đi, hãy làm những gì mới mẻ khiến cho đời bạn
nở hoa, khiến cho đời bạn thành lễ hội đi… (chuyện không nên kết hôn chỉ
là 1 trong hàng triệu lời khuyên của ông ấy) Và bạn chưa biết ông ấy là
ai, bạn chưa hiểu được ý của ông ấy là gì, bạn chưa từng đạt tới cấp độ
về tâm thức đủ để nhìn ra những sự thật về cuộc đời bạn đang sống. Ấy thế mà bạn vội phán những điều này là ngớ ngẩn, là nhảm nhí, là ngu si ư? Phật
từ bỏ gia đình vợ con từ khi đi tu tập, Đức Jesus không kết hôn và nói
với mẹ mình “bà không phải mẹ tôi”, Lão tử cũng không kết hôn chút nào…
bạn có nói họ ngu ngốc không? Từ khi nào mà bất cứ thứ gì bạn không thể hiểu bạn đều cho là nhảm nhí, là ngu ngốc? Từ bao giờ bạn còn sáng suốt hơn cả các chân sư của nhân loại?
Bạn nhìn mọi thứ theo quan điểm của những nô lệ – nô lệ của xã hội, họ
nhìn mọi thứ theo quan điểm của một người tự do. Và bạn là con chim
trong lồng chửi những con chim đang bay lượn trên trời là ngu ngốc?
Tôi thật với các bạn là tôi chán giải thích lắm, trí óc các bạn kín quá
nên không chỉ tôi mà đến Thượng đế cũng không chen vào đó được nữa. Tôi
chán giải thích nhưng cũng không muốn các bạn hiểu lầm rồi tự đi vào ngõ
cụt. Chắc phải viết thêm một lần nữa về thông điệp này: tại sao kết
hôn là một việc ngu ngốc – cái nhìn dưới góc độ của một bậc giác ngộ. …
Cá Grunion -xem hình- dài khoảng 4 đến 7 inches. Hình dáng thuôn dài có vảy bạc lóng lánh, ăn được.
Cá Grunion.
Hình về cá Grunion.
Đời sống của cá Grunion chưa thực sự được biết 1 cách tường tận lắm .
Đại khái là cá trưởng thành sau 1 năm và tuổi thọ trung bình là từ 2
đến 3 năm. Điều chắc chắn là có sự liên hệ mật thiết giữa: mặt Trời, mặt
Trăng, Trái Đất, thuỷ triều, và tập quán của loài Grunion.
Cá Grunion trửởng thành.
Đây là loài cá thuộc nhánh mới của họ cá bạc, là 1 trong số những
loài cá đẻ trên bờ mà không đẻ dưới nước như đa số các loài cá khác . Cá
mái thì đẻ trứng còn cá trống thì quấn quanh cá mái để thụ tinh.
Cá trống thì quấn quanh cá mái để thụ tinh.
Cá mái quẫy đuôi tạo 1 lỗ nhỏ sâu trong cát, ở ven biển, để đẻ vào đó
khoảng 1,600.00 đến 3,600.00 trứng mỗi lần. Trứng cá vùi trong cát,
trong thời gian ấp, khoảng từ 10 đến 35 ngày. Điều thích thú là trứng
chỉ nở khi có sự va chạm của sóng biển trong lúc thuỷ triều dâng cao.
Cá mái quẫy đuôi tạo 1 lỗ nhỏ sâu trong cát.
Bạn có thể lấy vài trứng cá đem về quan sát. Hãy xúc 1 ít cát có
trứng và bỏ vào trong 1 cái hũ. Cho trứng ở trong điều kiện như nó đang
vùi sâu trong cát ẩm ướt ngoài bãi biển và chờ khoảng mươi, mười lăm
ngày. Sau đó lấy 1 ít nước biển, bỏ trong 1 hũ thuỷ tinh trắng, trong,
cho dễ nhìn, rồi bỏ 1 ít cát có trứng đã ủ hơn 10 ngày trước đó vào. Lắc
nhè nhẹ làm như sóng biển lay gọi những cá con ra khỏi trứng. Thật kỳ
diệu, chỉ vài phút sau, ngay trước mắt bạn, những cô, những chú cá con
hiện ra tung tăng bơi lội.
Cát có trứng đã ủ
Những cô, những chú cá con hiện ra tung tăng bơi lội
Hàng năm, ở những bãi biển miền nam bang Cali như ở Orange County,
Newport Beach và vùng bắc Cali, thoảng hoặc cũng thấy ở vùng Monterey
nữa, từng đàn, từng đàn cá nhỏ Grunion đã vào bờ trong khoảng 4 đêm liên
tiếp để đẻ trứng. Cá Grunion chỉ đẻ 2 lần trong tháng lúc thuỷ triều
dâng cao, trùng với thời điểm lúc mà trăng tròn hoặc trăng non nhất và
cao điểm là từ tháng Tư đến tháng Tám. Tháng mà cá đẻ cũng là dấu chỉ sự
thích hợp của biển cả; Vì thế mà cần có những thiện nguyên viên quan
sát ở các bãi biển thường có cá đến, vào những ngày đự đoán, để báo cho
mọi người biết lúc cá bắt đầu vào bờ đẻ và ở bãi biển nào.
Cá bắt đầu vào bờ đẻ
Phải giữ cho bờ biển thật êm ả và tạo cảm giác an toàn vì sẽ có con
cá thăm dò đi trước. Khi người thiện nguyên chờ cá, thấy điểm lóng lánh
trong nước, đó là con cá nhỏ thăm dò. Nếu bãi biển im ắng, thanh bình
thì trong vòng 20 phút sau 1 giải bạc gồm hàng triệu con cá lóng lánh
dưới ánh trăng uốn lượn vào bờ.
Con cá nhỏ thăm dò
Những ai trên 16 tuổi có thể mua giấy phép bắt cá để bắt cá Grunion
này đem về. Nhưng bạn chỉ có thể bắt bằng tay thôi, không được dùng xẻng
xúc để chỉ là bắt cá về thưởng thức chút chút thôi, tránh việc làm
thương mại. Bạn không được phép đào lỗ để bẩy cá. Nhưng báo cho bạn biết
trước là lắm khi người còn nhiều hơn cả cá nữa đấy. Nhưng ai cũng có
ngọn đèn trên trán, chân trần, và 1 cái sô. Rất là nhộn nhịp và vui.
Chỉ có thể bắt bằng tay thôi.
Bạn có thể thưởng thức món cá dưới nhiều hình thức tùy khéo tay chế
biến. Nhưng thông thường và ngon nhất chắc là tẩm bột chiên và để cạnh 1
đĩa rau xanh tươi. Nhớ làm nước chấm hơi chua chua ngọt ngọt.
Cá Grunion đang đẻ.
San Francisco
ALVISO
Ở Cabrillo Beach in San Pedro có đường giây điện thoại để cung cấp
tin tức về cá cũng như nơi và lúc cá đến đẻ. Hãy gọi (310) 548-7562. Ngoài ra, nếu muốn có lịch trình vào bờ của cá, bạn có thể gởi 1 bao
thư dán sẵn tem về: GRUNION, California Department of Fish and Game,
Marine Region
4665 Lampson Ave. Suite C, Los Alamitos, CA 90720
Hay vào http://www.beachcalifornia.com/grunion-run-annual-schedule.html
For more information visit California Department of Fish and Game,
Marine Region
Bạn cũng có thể vào Google để tìm hay vào web-site
http://www.beachcalifornia.com/grunion-run.html
Hoàng Lan