TOTAL VIEWS_TONG SO KHACH VIENG THAM

Thứ Bảy, 25 tháng 7, 2015

LIỂU CHƯƠNG ĐÀI


LIỂU CHƯƠNG ĐÀI



KHÁN XUÂN


Nàng xuân tha thướt dáng trang đài
Mơn mởn môi cười khẽ gọi ai
Áo lụa đôi tà ưng ửng nắng
Khăn nhung một dải phất phơ trời
Cỏ mềm mướt mướt in lòng cạn
Mây trắng tầng tầng trải đáy khơi
Ai vẽ mà nên hồn thủy mặc
Đàn thơ ta gảy khúc không lời

Liên Hương

Hồn xuân

Nhẹ gót vườn xuân dáng liễu đài
Ru hồn lãng tử mộng tình ai
Đàn nai đủng đỉnh trong làn nắng
Lũ bướm tung tăng dưới cảnh trời
Ngọn gió rì rào cơn sóng cả
Cung đàn réo rắt gợn trùng khơi
Trần gian huyễn hoặc màu lưu luyến
Khoái bút thi nhân tỏ cạn lời

Vancali  

Chúc tỷ Liên Hương ngày vui hì hì....


TRÁCH AI …

Nghe tiếng xuân reo giữa đỉnh đài
Chùn chân lữ khách nhớ thương ai
Khuê phòng xa tít ngoài sông núi
Dặm liễu mênh mang giữa đất trời
Nhớ thuở bên nhau ngày tháng rộng
Buồn khi cách trở ngút ngàn khơi
Xuân về non nước tươi màu thắm
Luống trách ai sao chẳng giữ lời.
Lá chờ rơi



LIỂU CHƯƠNG ĐÀI



Liểu Chương Đài hỡi ! Liểu Chương Đài,
Ca nữ ngày xuân hát tăng ai,
Mắt biếc mi xanh màu giếng ngọc,
Môi hồng má thắm sắc duyên trời ?
Ngày đi tin nhạn ngàn quan tái,
Năm đợi thơ chàng vạn dặm khơi.
Cành liểu bên trời xưa còn đó,
Gặp nhau tim đập...chẳng nên lời .

Tú lang thang 

vophubong 
---------------------------------------------------------------

Điển Tích Truyện Kiều - Liễu Chương Đài

Khi về hỏi liễu Chương đài
Cành xuân đã bẻ cho người chuyền tay... [ND]


Đời vua Đương Huyền Tông có chàng tú tài họ Hàn , nổi tiếng là danh sĩ, lên kinh đô Trường An chuẩn bị thi tiến Sĩ. Chàng ta thuê phòng trọ ở phố Chương đài, phía Tây kinh thành.

Cạnh bên nhà họ Hàn là nhà Liễu thị, một ca nữ tài sắc đã làm đắm say lắm tao nhân mặc khách, nhưng không ai dám ngỏ tình, vì giai nhân đã có vị tướng quân họ Lý bảo bọc. Mỗi lần tướng Lý đến thăm Liễu thị, đều có mời Hàn sang chơị. Hai người đối ẩm trong giọng ca tiếng đàn nàng Liễụ..Phần Liêũ thi, những lúc ở nhà một mình, lại thường nhìn qua kẽ vách dòm sang nhà Hàn. Liễu thị thấy Hàn tuy nghèo khó, nhưng lại rất phóng khoáng, hiếu khách. Nhìn trộm lâu ngày, thấy thương, rồi thầm yêu chàng tú tàị. Hôm đó, Lý tướng quân đến, Liễu thị đánh bạo, thưa:

- Hàn Tú tài là người có hoàn cảnh khó khăn nhưng lại rất hào sảng. Tương quân đã kết thân với chàng ta, thì thiếp nghĩ cũng nên tìm cách giúp đỡ.

Tướng Lý gật gù, cười độ lượng, truyền Liễu thị bày tiệc, rồi mời Hàn sang nói chuyện:

- Hàn Tú tài là bậc danh sĩ ; Liễu thị là kỹ nữ tài sắc. Danh sĩ mà sánh duyên cùng tài sắc chẳng phải là xứng đôi lắm sao?. Ta đứng chủ hôn cho đôi lứa.

Cả hai người được gá duyên đều ngây người trước thái độ bao dung của vị tướng quân. Qua hồi xúc động, đôi tân lang lạy tạ ơn vị tướng quân " fair play " nàỵ Sau đó, Lý tướng quân từ biệt , hai người sống chung với nhau như vợ chồng, tình yêu tha thiết.

Tú tài Hàn tuy là người lỗi lạc, nhưng thi tiến sĩ lại không đỗ. Vợ chồng không lấy thế làm điều khổ tâm, vẫn thương yêu nhau trong cuộc sống hàn vị. Bốn năm sau, có quan Tiết độ sứ Thanh Châu là Hầu Di Dật, từ lâu ngưỡng mộ tài năng của Hàn , đã tâu với vua xin chàng về làm tòng sự. Hàn phải về Thanh Châu nhận chức, hẹn với Liễu thị khi cuộc sống ổn định, sẽ trở về lại kinh đô rước nàng.

Nhưng rồi công việc tất bật, sau ba năm Hàn không về kinh được, gởi cho nàng lá thư với nỗi phập phồng nàng kỹ nữ đã ôm cầm sang thuyền khác:

"Chương đài Liễu, Chương đài Liễu
Tích nhật thanh thanh kim tại phủ
Túng sử trường điều tự cửu thùy
Dã ưng phan chiết ta nhân thủ ".
(Liễu Chương đài, Liễu Chương đài
Còn chăng thuở trước dáng xanh tươi
Thướt tha vẫn giống như năm nọ
Vin bẻ đành tay kẻ khác rồi!

Đọc thơ, Liễu thị hiểu là chồng âu lo mình phụ bạc. Nàng đáp thư:

"Dương liễu chi, phương chi tiết,
Khá hận niên niên tặng ly biệt.
Nhất diệp tùy phong hốt báo thu
Túng sử quân lai khởi kham chiết ".
(Nhành dương liễu, trạc xuân xanh
Đeo nặng bao năm nỗi biệt tình
Chiếc lá gió đưa, thu đà tới
Chàng về chưa chắc được vin cành.

Sau đó, Liễu thị xuống tóc vào nương cửa Phật, tránh lũ bướm ong quấy nhiễu.

Thương cho nàng. đã vào chùa mặc áo nâu sồng mà vẫn không yên câu kinh tiếng mõ. Phiên tướng Sa Tra Lợi đang tại chức Xạ Kỵ tướng quân của vua Đường Huyền Tông, xông vào thiền môn, bắt Liễu thị về làm thiếp.

Thời gian cũng qua đị.

Mươì hai năm sau, Tiết độ sứ Hầu Di Dật về kinh công cán, Hàn tháp tùng. Về đến Tràng An, Hàn Hủ thăm dò tin tức mới biết vợ mình đã sa vào tay kẻ khác. Thế cô, phận nhỏ đành im tiếng. Một hôm, đang tảng bộ trên phố thì gặp một cổ xe ngựa thong thả đi quạ Trên xe chợt có giọng đàn bà vọng ra:

- Có phải Hàn viên ngoại ở Thanh Châu đó không ?.
Nghe giọng nói, Hàn Hủ rúng động, ấp úng chưa kịp trả lời, thì người trên xe tiếp:

- Ngày mai, thiếp cũng sẽ qua đường này. Xin chàng hãy đến đây cho thiếp trông thấy lần cuối.

Hôm sau, y hẹn, Hàn đứng chờ đợi tình. Chiếc xe đến, từ trên đó ném xuống chiêc khăn hồng bọc ngoài một hộp sáp thơm. Giọng đàn bà thổn thức:

- Cảm ơn chàng, em đã trông thấy chàng lần cuốị Vĩnh biệt phu quân.

Xe vụt chạy nhanh mất hút. Đêm đó, Hàn phải dự tiệc với hàng quan chức ở kinh thành nơi một tửu lầu sang trọng. Trong tiệc, mọi ngươì đều cười nói vui vẻ chỉ có mình Hàn mặt ủ mày ê . Có người gạn hỏi nguyên nhân; Hàn phải đem chuyện mình kể trong bàn tiệc. Hàn vừa dứt lời, viên tướng trẻ Hứa Tuấn ném mạnh chén rượu xuống đất đánh "xoảng", cất giọng oang oang:

- Giữa kinh thành này mà cũng có quan triều đình làm loạn vậy sao ? Tiểu nhân này, tuy tài hèn sức mọn nhưng cũng xin được ra tay, đưa phu nhân về cho Hàn viên ngoạị Xin Hàn viên ngoại hãy viết ít chữ để làm tin với phu nhân.

Hàn Hủ chép lại bài thơ Liễu thị đã gởi cho mình mười lăm năm trước khi vào qui y cửa Phật. Hứa Tuấn nhận thư, phóng ngựa đến tư dinh của Sa Tra Lợị Tướng Phiên này đang vắng nhà. Hưá Tuấn lớn tiếng với đám gia nhân:

- Tướng quân bị ngã ngưạ, thương tích nặng, e khó qua khỏị , Ngài bảo ta về rước phu nhân cho ngài gặp mặt.

Hứa Tuấn phóng ngựa chạy thẳng vào dinh. May mắn, Liễu thị đang sắp sửa nhờ ba thước lụa kết liễu đời mình., thì nhận được bài thơ tình của mình đã viết cho tình lang. Hứa Tuấn đỡ bà lên mình ngựa, phóng như bay trở về tửu lầụ… Có ai đang hồi hợp chờ đợi, lồng ngực thình thịch liên hồị... Rồi, hai trái tim cùng chung nhịp đập.

..[Cành liểu bên trời xưa còn đó,
Gặp nhau tim đập...chẳng nên lời.. .

[tho Duong Lam-vophubong]
 
 

Thứ Hai, 6 tháng 7, 2015

Thế trận Đông châu thành trận thế,



Thế trận Đông châu thành trận thế,



XÚM NHAU CƯỜI

Chớ hỏi sao ta lại khác người
Bởi không ai viếng chẳng ai mời
Không cúi không lòn do cứng cổ
Hay trêu hay ghẹo kẻ xu thời
Ông kia tức bụng vì ăn rán
Bác nọ xơi nhiều sợ để hôi
Chỉ có dân đen là thoải mái
Nhìn ông ôm bụng xúm nhau cười.
Lá chờ rơi 



Tình đời

Thất sủng về hưu lộ tánh người !
Bà con lối xóm chả thèm mời
Khi xưa chào hỏi đang quyền thế
Giờ lại làm ngơ lúc thất thời
Có của cầu thân tìm chức phận
Không tiền ngoảnh mặt sợ mùi hôi
Buồn đời nối mạng vui thi hữu
Tiếu ngạo nhân gian một tiếng cười

Vancali

Chúc Bác Lá chủ nhật an vui hì hì....
TRẬN THẾ

Chẳng trách ta chi nỡ trách người ,
Cờ tàn trận thế biết đâu mời.
Thời đi gió lộng mây điên đão,
Vận đến thuyền trôi sóng thuận thời.
Nhân đức hiền từ lòng thanh thản,
Tham tàn quĩ quyệt máu tanh hôi .
Những phường bán nước mua quan lại,
Sống để ô danh , chết để...cười .

Tú lang thang [vophubong]

MẶC KẺ NGÔNG NGHÊNH

Nhân thế nay hơn bảy tỷ người
Chớ mong ai hợp để mà mời
Bảy chữ đường thi người mỗi cách
Tám câu bát cú luận theo thời
Hứng đến cứ vung tay múa bút
Chiều về ăn tạm bát cơm hôi
Ngày ba bữa bụng rau bình bịch *
Mặc kẻ ngông nghênh chỉ biết cười.
Lá chờ rơi 




* Ngày ba bữa vổ bụng rau bình bịch, người quân tử ăn chẳng cần no (Nguyễn Công Trứ)

CHẲNG AI CƯỜI
Cười người sớm muộn bị người cười.
Hôi miệng mần răng cũng miệng hôi.
Mạng định ý trời thành định mạng.
Thời cơ thuận số nắm cơ thời.
Hỏi thăm đưa đẩy thành thăm hỏi
Mời kính ba hoa được kính mời .
Thật vậy cõi đời là vậy thật
Cười ai cứ mặc... sợ ai cười.
Thảo Uyên 






CỨ VUI CƯỜI...

Người thương ta , ta lại thương người ,
Mời bạn đâu mong được bạn mời.
Thế trận Đông châu thành trận thế,
Thời cơ Liệt quốc gặp cơ thời.
Tóc thơm ngữi mãi nàng thơm tóc,
Hôi miệng tránh chàng để miệng hôi.
Nước bẩn xin đừng làm bẩn nước,
Cười vui sống trẻ cứ vui cười…

Tú lang thang [vophubong]

SAO TỤC THẾ
Cười vui thế sự cứ vui cười
Hôi của tranh dành những của hôi.
Thế tục cõi người sao tục thế.
Thời sinh biến hoá lúc sinh thời.
Nối lời giễu cợt trong lời nối
Mời ngỏ đùa vui được ngỏ mời
Cảm khoái tươi cười đầy khoái cảm
Người ơi xin cảm tạ...ơi người...
Nguyễn Thị An Giang

                                                          

                                                           GIÒNG AN GIANG NƯỚC LŨ
 




Thứ Bảy, 4 tháng 7, 2015

Chỉ tặng nhân gian tiếng nói cười…



Chỉ tặng nhân gian tiếng nói cười…
 
 


TRI KỶ

Xướng họa ngày qua lắm chuyện cười
Vui đùa thỏa dạ mắt môi tươi
Tám câu hạ đến tình dâng hiến
Bảy chữ thu sang bạn kính mời
Bình thủy tương phùng duyên khó cạn
Kim bằng hội ngộ nghĩa nào vơi
Năm châu mạng ảo thành tri kỷ
Chữ Việt đường thơ bút để đời.

VanCali

Hôm nay mới họa xong
và không biết bản gốc nằm ở đâu nên dán đại vào đây :

NHỚ MỘT ĐỜI

Thơ thẩn chung tay chuyện khóc cười
Nụ đời khi héo lại khi tuơi
Tình xuân lúc giận không thèm nhớ
Nghĩa bạn khi vui đợi tiếng mời
Anh tỉnh em say lời tiếp nối
Kẻ tung người hứng chuyện chưa vơi
Đường thi bảy chữ tình trăm mối
Ghép lại thành câu nhớ một đời.
Lá chờ rơi
EM TÔI

Tôi có người thương đẹp tiếng cười
Dịu dàng thơm ngát dáng xuân tươi
Hẹn hò thánh thót trao câu nói
Yến tiệc hân hoan gởi giọng mời
Son sắc nghĩa tình không hoán đổi
Đắm say mơ mộng chẳng hề vơi
Em là trăng sáng tôi mong đợi
Là đoá hoa yêu giữ trọn đời

Thanh Huy

Chúc huynh Thanh Huy cùng Bác Lá tối thứ bảy an vui hì hì...
.



TA TẶNG NHÂN GIAN...

Ta tặng nhân gian giữa chợ đời,
…Dòng thơ như nước chảy đầy vơi ...
 Muôn phương bằng hữu câu chào đón,
Bốn biển đệ huynh chữ kính mời.
Hoa nở bên trời màu sắc thắm ,
Thơ ngâm với bạn giọng vui tươi.
Chợ trời thơ quyết không rao bán,
Chỉ tặng nhân gian tiếng nói cười…

Tú lang thang



TÍN HIỆU
---*---
Tối đến thấy nàng cứ tủm cười
Nhìn chàng ánh mắt lại càng tươi
Trăng lên sáng tỏ lòng rung động
Sao xuống ảo mờ nguyệt nhắn mời
Tín hiệu yêu thương ngầm gửi trọn
Thông tin tình ái nhận đầy vơi
Nhạc rừng trầm bổng ngân phù họa
Cung bậc thấp cao thấu nghĩa đời.

Tuyen45.


TÌNH HẾT BIẾT 
Kể chuyện tiếu lâm ha hả cười.
Nụ cười đắm rượu vạn phần tươi.
Mắt lim dim nhắm ba hoa kể
Đầu gật ngù nghe léo nhéo mời.
Mồi nhậu ngập bàn tình hết biết.
Rượu nồng đầy ché uống nào vơi.
Phì phèo điếu thuốc ai um khói.
Ngất ngưởng cơn say phủ cuộc đời
Trần Mạnh Hùng
 
"Thơ là trừu tượng, tình cảm là hư cấu được cấu tạo rất vô tư trong hồn thơ
Nếu ý thơ đi quá mức giới hạn của tình cảm, đó là sự hồn nhiên của thơ, xin đừng giận, sự giận dữ làm mất đi vẻ đẹp của thơ".
Trần Mạnh Hùng

Thứ Tư, 1 tháng 7, 2015

TẦN CUNG OÁN

 
 
TẦN CUNG OÁN


VẪN CHƯA YÊU

Xế chiều nhưng tớ vẫn chưa yêu
Bởi lẽ không yêu sướng đủ điều
Lương tháng không cần trao “Két sắt”
Thời gian bát ngát sáng sang chiều
Bạn bè say khướt không ai trách
Không sợ về nhà vợ xuất chiêu
Đôi lúc mủi lòng trong ngõ vắng
Mắt nhìn cặp, cặp nó đang yêu

Thạch Hầu

Xin họa vui cùng Thi sỹ Thạch Hầu - Thơ không ngụ ý gì - Đừng trách phạt nhà em nhé.

NGỐC Ạ

Ngốc ạ giờ này vẫn chửa yêu
Làm sao biết sướng đẹp bao điều
Không mong chẳng nhớ bình minh sớm
Hết đợi thôi trông nắng buổi chiều
Chả biết men tình khi mới ngấm
Nào hay trà đượm lúc đang chiêu
Khư khư giữ mãi bao tiền ấy
Chẳng hiểu cho là được lúc yêu
Kim Giang


ĐỂ MÀ YÊU

Trời sinh Nam Nữ để mà yêu
Không dạy nhưng sao biết lắm điều
Ỏn ẻn nên coi chừng túi bạc
Ồn ào khi lỡ hẹn cơm chiều
Tình xuân thơm phức cho người trẻ
Tuổi hạc vẫn nồng nếu đổi chiêu
Nhân loại mất còn do đấy cả
Trời sinh Nam Nữ để mà yêu.
Lá chờ rơi


YÊU

Dăm người nói sướng chửa từng yêu
Chắc trái tim trinh có bọc điều
Dạ biếng thắt co khi nắng sớm
Hồn lười rung động lúc mưa chiều
Không lo nữ sắc làm nghiêng nước
Chẳng sợ nụ cười xuất độc chiêu
Nam nữ đối đầu đâu cảm hứng
Đâu đời ý nghĩa bởi vì yêu

Thanh Huy




Tưởng Đã Yêu

Nghe tỷ huynh bàn cái sự Yêu
Em đây cũng muốn ké đôi điều
Kẹt vì hò hẹn dăm ba buổi
Khổ nỗi đón đưa chỉ mấy chiều
Em tính sinh thời luôn nhút nhát
Chàng làm biếng cốt chẳng ra chiêu
Trên vai vắt cũng vài mươi mối 
Vẫn cứ nhức đầu định nghĩa Yêu

C Pham 


BẮT CHƯỚC


Em còn " bé " lắm ... biết gì yêu
Mà chị với anh ... cứ đặt điều
Kể chuyện mơ màng khi nắng sớm
Thở than nhung nhớ lúc mưa chiều
Chỉ vì dại dột theo vài món
Cũng bởi tò mò học mấy chiêu
Ngó lại... sơ sơ dăm bảy mối
Chửa hề có nổi một tình yêu

Liên Hương

A ! có đồng " quậy " đây rồi. C ơi , hôm nay không đi " cày " hay sao mà lại thả trâu đi ăn lúa vô đây hóng chuyện " yêu " với các anh chị thế. LH im từ hôm qua giờ có C mới dám quậy nè.



TẦN CUNG OÁN [1]


Ngày xưa các bậc Đế vương yêu,
Làm khổ mỹ nhân thiệt qúa nhiều.
Cung nữ ba ngàn đêm thổn thức,
Vua già môt lão phải nưng chiều,
Ngày bỗ sâm nhung ... câu kỷ tử …[2]
Đêm nằm nào thấy gã ra chiêu. [3]
A phòng réo rắc Tần cung oán,
Thở vắn than dài chẳng được yêu…

Tú lang thang
voduonghonglam

[1] Tần cung oán tức tác phẩm " Tần cung nữ oán Bái công văn" - tác giả Đặng Trần Thường- một áng văn chương kiệt tác trong văn học nước ta,đến nay vẫn ít người thưởng thức...Tác giả ghi lại nổi lòng của môt người cung nữ nhà Tần trong 3000 cung nữ ở cung A phòng,cầu mong ơn mưa móc của vua Hán,nhưng không được đoái hoài…


[2] sâm nhung…câu kỷ tử…các vị thuớc Bắc bỗ dương…


[3] các vua ngày trước hoang dâm vô độ , chuyện ấy phần đông chẳng làm nên cơm cháo gì , bỏ bê các nàng cung tần mỹ nữ ở cung A phòng muôn năm sầu… muộn…