Sen tòa hiện cánh hoa xuân,
Nắng nghiêng cành biếc nụ vàng tà dương.
Đêm nằm giấc điệp mơ màng,
Sáng ra thức dậy vô thường sắc không
Ngày xưa em mặc aó hồng,
Lên non lạy Phật nâu sồng đổi trao.
Bấy giờ tóc ấy xanh xao,
Bấy giờ môi ấy má đào ngây thơ...
3
NHỚ EM TỪ ĐỘ TƯƠNG TƯ
Trăng đi từ độ bao giờ,
Người đi từ độ hoa thơ chạnh lòng.
Em về giủ tóc bên sông,
Giữa mùa thu lạnh bềnh bồng nước xưa…
vophubong
thơ rất hay
Trả lờiXóa