BÊN DÒNG SÔNG QUÊ HƯƠNG [ tiếp theo]
Trời đông một sáng tưng bừng dậy ,
Dân Việt hò reo giữa biển khơi.
Hải đảo đất liền hoa thắm nở,
Rừng xanh núi thẳm lá xinh tươi.
Cha xây đất Việt nghìn hoa gấm,
Mẹ dựng trời Nam vạn tuyệt vời.
Em hẹn anh về cùng hội ngộ,
Bên dòng sông Cửu nước xanh tươi.
Xanh tươi dòng nước Cửu long giang,
Tưới cánh đồng xanh ngát nắng vàng,
Cô gái bên sông hò ới lã !!!
Anh mau
về kịp chuyến đò sang .
Lòng em như chiếc thuyền nan nhỏ,
Lèo lái đưa anh suốt dặm ngàn!
Thuyền nhỏ nhưng tình em không nhỏ,
Anh về mau kịp chuyến đò ngang.
Đò ngang đò dọc người chen chúc ,
Tình Bắc Trung Nam- nghĩa đá vàng.
Sương sớm
nắng che hồ Ba Bể,
Mưa chiều gió thổi Ngũ hành san.
Ai qua Bản Giốc lòng thương nhớ,
Người đến Nam quan hận bẻ bàng.[1]
Kiếp Bạc [2] trăng soi hồn vạn cổ,
Hồ Tây mây phủ mấy lần sương...
Chú thích:
[1] Nhà thơ Hoàng Cầm có vở kịch "Hận Nam Quan" mô tả cảnh chia tay giữa Nguyễn Phi Khanh và Nguyễn Trãi tại Ải Nam Quan, có đoạn :
- "...Nghe cha nói tương lai đầy ánh sáng / Khiến lòng con bừng tỉnh một cơn mê. / Quỳ lạy cha, cha lên đường ảm đạm, / Rời Nam Quan, theo gió con bay về. / Ôi! Sung sướng, trời cao chưa nỡ tắt, / Về ngay đi, ghi nhớ hận Nam Quan. / Bến Kim Lăng cho đến ngày nhắm mắt, / Cha nguyện cầu con lấy lại giang san..."
[2] [Đền thờ Đức Trần Hưng Đạo]