Thứ Tư, 29 tháng 9, 2010

CHỮ TÂM



CHỮ “ TÂM”
                        Và chuyện bốn bà vợ  Ông Trưởng Giã.


                        1

Ngaỳ xưa có Ông Trưởng giả già,
Giàu tiền ,giàu bạc ,lắm xa hoa .
Đời Ông có bốn  bà vợ.
Cùng sống bên nhau ở một nhà .

Bà vợ thứ nhất Ông thương nhiều,
Mặn tình ,mặn nghĩa,lắm tin yêu.
Đi đâu Ông cũng không rời bước,
Hoan lạc cùng nhau hưởng đủ điều .

Bà vợ thứ hai đẹp tuyệt trần,
Đoan trang, thùy mị ,vẹn mười phân.
Gặp nhau Ông thấy lòng hớn hở.
Xa nhau Ông thấy buồn muôn phần .

Bà vợ thứ ba cũng vẹn toàn ,
Ân tình sâu nặng , nghĩa chứa chan .
Nhưng Ông không thương yêu  nhiều  lắm,
Lâu lâu  mới ghé một đôi lần .

Bà vợ thứ tư tánh hiền hòa ,
Nhưng thường hay bị Ông rầy la.
Bao điều nặng nhọc đều gánh vác
Mà thương yêu chẳng đặng mặn mà .

                        2

Bỗng một hôm Ông Trưởng giả gìa,
Biết mình sắp phải bước đi xa,
Bèn kêu bà vợ một đến bảo :
“Ta chết rồi-Bà hãy chết theo Ta”.

Bà rằng:”Tôi tuy thiệt thương Ông
Sớm tối xưa nay nghĩa vợ chồng .
Tôi rất cám ơn Ông đã tốt ,
Nhưng tôi không thể chết theo Ông.”

Ông Trưởng giả già kêu bà thứ hai,
Nắm tay trìu mến ,khóc , van  nài:
“Ta thương bà lắm-Thương bà lắm,
Bà hãy  thương ta - chết theo ta.”


Bà vợ thứ hai trả lời rằng:
“Hằng ngày Ông quí Chị hơn tôi.
Thì nay Ông hãy cùng với chị,,
Nằm chết bên nhau trọn cuộc đời”.

Ông Tưởng giả kêu bà thứ ba,
Nắm tay âu yếm khóc chan hòa:
“Bây giờ đây tôi đang sắp chết,
Bà hãy vì tôi cùng đi  xa…”

Bà vợ thứ ba  lại khóc ròng:
“Nào đâu tôi dám chết theo Ông,
 Thế nhưng ân tình ta cũng nặng,
Tôi chỉ đưa Ông một đọan đường”.

                    3

Trưởng giả giờ đây quá đổi buồn,,
Vì chẳng có ai lúc lâm  chung,
Gọi ngay người vợ thứ tư đến,
Năn nĩ ,ĩ ôi ,lần cuối cùng :

“Giờ đây tôi đã sắp đi rồi,
Bà hãy vì tôi  chết theo tôi,
Khổ vui ta hãy cùng chung hưởng,
Trọn vẹn cùng nhau cuối cuộc đời "

Bà vợ thứ tư trả lời rằng :
“Từ lâu  tôi nguyện chết theo anh .
Tôi với anh   tuy hai mà một,
Anh chết làm sao tôi sống đành “.


                  4

Thế Tôn nêu thí dụ đó là,
Người vợ đầu chính là thân ta,
Sống ,hạnh phúc cùng chung hưởng,
Chết cũng đành   thôi cách xa.

Người vợ thứ hai: của cải, bạc vàng,
Được nhiều  vui sướng, hưởng giàu sang,
Chết đi để lại cho nhân thế ,
Nào được mang theo đến suối vàng.

Người vợ thứ ba chính :vợ chồng,
Anh  em,cha mẹ ,với  bà  ông .
Sống  :trọn niềm  ân   nghĩa ,
Chết ,tiễn đưa nhau một đoạn đường.

Người vợ thứ tư  chính TÂM mình ,
Chết còn bị đọa bỡi  VÔ MINH .
Nếu không Tu Tập CON ĐƯỜNG ĐẠO .
Còn  biết nhờ ai ĐỂ CỨU MÌNH ?





CHỮ  TÂM
                        Thân mến tặng VDN


Tâm vô ngã ấy niết bàn ,
Tâm hữu ngã ấy -Trầm- Luân- Luân -Hồi ,
Tâm còn vọng tưởng xa xôi ,
Thì  CON ĐƯỜNG ĐẠO ngàn  khơi muôn trùng .
Tâm còn tham luyến sầu thương ,
Thì CON ĐƯỜNG ĐẠO Vô Thường Mênh Mông .
Chữ TÂM TU TẬP Nằm Lòng ,
Mới mong giải thoát khỏi vòng KHỔ ĐAU.
Mừng thay CHÁNH PHÁP NHIỆM MÀU,
Lành thay ĐẠO PHÁP Thâm Sâu Muôn Phần ,
Hãy tu lấy Nghiệp từ TÂM …


[vophubong]



Thứ Ba, 28 tháng 9, 2010

THƠ THÁNG 9/2010

 VỤN VỠ .   Rồi  tất cả sẽ trôi về dĩ vãng ,  Những vu vơ theo lá rụng bên đời   ,Chiều thu muộn chợt nghe lòng dậy sóng   ,Thoảng mơ  hồ ai thả khúc chơi vơi   . Theo nỗi nhớ ta tìm về lối cũ   ,Nhặt yêu thương trên dấu cỏ mượt mà   ,Bước cô đơn  trong bóng chiều quạnh quẽ   ,Giọt tình sầu len lén vỡ..bay xa   .                        Nha Uyen



Mấy vần thơ của bạn hay quá ! xin gởi lại đôi dòng cảm xúc tặng người mới quen...

Rồi kỷ niệm cũng trôi về dĩ vãng , Ta lang thang nhặt lá rụng bên đời. Đêm thức giấc chợt nghe lòng dậy sóng , Bỗng mơ hồ nghe nỗi nhớ chơi vơi
Thôi em ạ !tìm chi về  lối cũ, Bỡi yêu thương  rồi cũng chẳng mượt mà. Bỡi hương sắc cũng vỏ vàng năm tháng.  Nụ hôn đầu len lén...cũng bay xa.

dươnglam[vophubong]




 Hoạ bài thơ SAY  của Trần mạnh Hùng

Chén tình ,chén nghĩa ,chén vơi đầy,
Rượu uống ngàn ly há dễ say ?  [tương phùng tri kỷ thiên bôi thiểu ]
Thi phú nghêu ngao bao kẻ biết?
Cầm kỳ xướng hoạ có ai hay ?
Càn khôn một gánh - lưng  chưa mõi ,
Nhựt nguyệt đôi vầng- trĩu nặng tay .
Ngây ngất bên trời  , ba sợi rượu ,
Say mềm  nào biết  có  hôm  nay   .

duonglam[vophubong]                                                                                                                                                                                                                        
 Họa bài thơ SAY RƯỢU NÓI NGÔNG của Tú ...lòng thòng.

Vừa mới dăm chai đã nói càn ,
Ta là lính kiểng thiệt con quan .
Say sưa nghĩ lại con tầm bậy,
Nhậu nhẹt suy ra chú bá càn.
Lúc hứng đá tung thiên hạ sự,
Khi say cào xé ruột tim gan.
Văn chương đâu được dăm ba chữ,
Cũng muốn lân la chiếm diễn đàn.

Tú lang thang [vophubong]



EM SUỐI  NGUỒN THƠ
              Tặng Nguyên Đỗ


Có phải em là muôn. ý thơ,
Là trăng,là gió, là mong chờ ?
Là hoa trong buổi chiều xuân nắng , 
Là nắng xuân về trong giấc mơ ?

Có phải  ta chờ em nửa đêm ?
Sao khuya  e- ấp biết đi tìm .
Em về trong mộng xinh xinh quá ,
Mái tóc mơ buồn  trong bóng đêm .

Em dấu mùa Thu dưới lá vàng ,
Em đem con sáo thả bên sông .
Sáo ơi và lá ơi ! Ta bíết  ,
Em của Ta ,rồi cũng lấy chồng .

Em hỡi ! Em là  SUỐI NGUỒN THƠ,
Ta về đong hết gió ra phơi   .
Gió mang em ghé về trong mộng.
Giữ đẹp tình ta muôn ý  thơ  .

vophubong


HOA KINH

Ta thấy hoa kinh nở rộ vàng ,
Trong mùa Diệu- Pháp- Liên- Hoa sang.
Hoa bay sáng cả trời châu ngọc ,
Rạng- rỡ muôn tầng cõi thế gian.

Ta về đây dưới bóng Phật Đà ,
Nghe tiếng chuông chùa vọng nẽo xa.
Sáu cỏi luân hồi là mấy nẽo?
Mười phương tế độ nở sen toà .

Kinh Vô- Lượng -Thọ từng trang mở ,
Trời Vô- Lượng -Phật phước hoa bay.
Em hãy đếm trên từng trang Kinh mở,
Vô- Lượng- Chúng- Sinh thoát đoạ đày.

Kim- Cang Bát- Nhã là Hoa Phật ,
Là Chân Kinh Ngọc Ý Vàng Lời.
Dẫu có đoạ trần Vô -lượng kiếp ,
Một giây đốn ngộ thoát luân- hồi.

Ta nghe chư Phật về trong nắng ,
Vô- Lượng hào- quang sáng rạng ngời.
Chợt thấy mình xưa Vô- lượng kiếp ,
Theo Thiền- Du- Mục ruổi dong chơi.

dươnglam


TA GẶP EM TỪ VÔ LƯỢNG KIẾP
                

Ta gặp Em từ Vô- lượng- kiếp ,
Và yêu em chẳng biết tự bao giờ.
Em Vô sắc. Vô hình. Vô tướng.
Em Vô Cùng. Vô Tử. Vô Sanh .

Em là Hoa không sắc màu rực rỡ ,
Em là hương không thắm đượm hương nồng.
Bỡi hương sắc rồi cũng vỏ vàng năm tháng,
Thì hương đời còn lại có chi không?

Em là ánh trăng khuya vằng vặc sáng,
Cuộc trăm năm như nước chảy qua cầu.
Trăng vằng vặc soi mình qua cửa sổ ,
Rồi đêm tàn còn lại có chi đâu  ?

Em là áng mây trời bay lơ lững ,
Bay về đâu?  Nào biết về đâu ?
Đời xuôi ngược , trăm phương nghìn hướng,
Mà phương nao giải thoát khỏi luân- hồi?

Đời hư- ảo như bóng mây ,bọt nước ,
Có rồi không như tia chớp lưng trời.
Trong giấc mộng cũng hằng- hà sa số kiếp,
Mà cuộc đời  chỉ một giấc mơ thôi.

Cho nên Em bảo đời này vô nghĩa,
Chẳng có gì mất chẳng có gì còn.
Chỉ có Em đưa Ta vào Đạo  ,
Chỗ Huyền- Vi , Vô -Thỉ  Vô- Chung.

Lời Em dặn Tâm bình- an là Phật ,
Tâm đão- điên ấy Điạ- ngục A-tỳ
Niết- Bàn không là Tây Phương Phật ,
Niết-Bàn nơi mình, Tâm được bình an.

Xin cám ơn một lần đã gặp ,
Một lần yêu Em cho đến bao giờ.
Thiền- Du-Mục đưa Ta về cõi  Giác,
Chở Ta Về Bến- Bãi- Hư -Vô .

dươnglam


_____________________________

Thứ Sáu, 10 tháng 9, 2010

PHỐ NÚI

                  PHỐ  NÚI

Chiều lên trên đỉnh mù sương,
Gót chân em nhỏ,phố phường chênh vênh.
Tháng ngày ấp-ủ  buồn nghiêng ,
Tuổi quê còn gởi trên miền luỹ xa  .
Mùa thu con nước bao la ,                                           
Những tình thưong cũ la- đà tháng năm .
Gặp em xin nhớ một lần ,
Một lần thôi nhớ một lần thôi  quên .
Bây giờ nguồn nước đão điên ,
Nên tình yêu cũng nặng niềm ưu tư .

Nẽo xuân em lạc bao giờ ,
Bàn tay son sắt ngại ngờ tháng năm .
Anh về phố cũ xa xăm ,
Nửa đêm thức giấc vào thăm phố gầy .

Bây giờ còn lại gì đây ,
Tuổi xuân còn một chút nầy tặng em .
Một mai con nước bình yên ,
Xin em giấc ngủ trên triền tuổi thơ .

ĐÁNH CỜ TƯỚNG

                                         


                              
                                      


                                   Còn  thú  gì hơn  thú  đánh  cờ ,
                                   Mãi vui  quên  hết  cả  thì  giờ.
                                   Ngựa  xanh  suýt  chết  vì  hờ  hững,
                                   Tướng đỏ  nguy  rồi  bỡi lững  lơ .
                                   Chốt nhập nội cung cười  thắng thế,
                                   Xe nằm biên  ải  khóc  sa  cơ .
                                   Giang sơn này hỏi là  bao tá ?
                                   Rần rộ binh đao rộn cõi  bờ .


                                 

THƯƠNG VỀ ĐẤT QUẢNG






Ta trở về thăm quê hương cũ,                                                            
Trong giấc mơ nỗi nhớ bềnh bồng.
Bến Điện- bình con đò xưa vắng khách,
Cây đa già soi bóng nước bên sông.

Đây Phú- chiêm  mì tôm vàng ,sứa bạc
Mát lòng ta từng trưa nắng đi  về
Đây bãi Phương- Trà ngàn dâu xanh ngát
Dấu chân ta từng bước dõi đường quê.

Thương biết mấy con đường ra Đà- nẵng
Đồng Quế- sơn rực rỡ lúa hong vàng.
Con tu hú dục hè về rộn rã
Mui cá chuồng cơm lúa mới thơm hương.

Đình Hà- mật hôm nào vui mở hội
Tiếng trống chầu khuya rung bóng trăng vàng.
Ga Vĩnh- điện mùa tan trường phượng đỏ,
Đã xa rồi những bóng dáng thân thương.

Chợ Phú- bông ngày hai buổi họp
Mẹ oằn vai quang gánh sớm chiều,
Biển Cửa- Đại sóng pha màu lấp lánh,
Mai em về kỷ niệm nhớ mang theo.

Đây Cẩm- lậu thân yêu làng quê ngoại
Đường quanh co nước lũ những đông về.
Xóm Vạn Buồn soi mình bên sông nhỏ
Đời êm đềm như nghĩa mẹ tình quê.

Đại- lộc đó đất  lành thơm trái ngọt
Vườn sang xuân hoa bướm hẹn thề.
Nhấp chút ruợu cần môi em thắm đỏ,
Thường- Đức đi về mấy dặm sơn khê.

Qua Bàn- Lãnh cây đa cao chót vót [1]
Tiếng mẹ à ơi ! giấc ngũ chiêm bao.
Đất Xuân- Đài ngàn năm thơm khí tiết,
Hoàng- Diệu xưa rạng rỡ tiếng anh hào.

Cô gái Duy- xuyên trên khung cửi,
Tay đưa thoi em dệt lụa cho đời.
Mấy  độ xuân về hoa vàng rực rỡ,
Tấm lụa cho mình em dệt xong chưa ?

Đây Gò- Nỗi miền dâu tằm nỗi tiếng,
Sao em chưa về nhặt kén ươm tơ ?
Kéo sợi tơ vàng óng ả ,
Làm sợi tơ trời , kết mối duyên thơ .

Ai ghé Tam kỳ ? Ai về phố Hội ?
Có nghe trong tim  máu chảy dập dồn.
Có nghe cõi lòng rưng rưng thổn thức
Đất mẹ ngàn năm nghĩa nặng săt son.

Quảng- Đà đó với bao nhiêu kỷ niệm
Mai ta về tìm lại dấu ngày xưa
 Gọi tên từng niềm thương nỗi nhớ                                                 

Viết lên muôn vạn  lời thơ.

       

[1] Ở Gò- Nỗi  Điện-bàn có bài hát ru em :Cây đa mô cao cho bằng cây đa Bàn lãnh,đất mô thanh cảnh cho bằng đất Bảo an.Chỗ mô vui cho bằng chỗ Phố chỗ Hàn,dưới sông tàu chạy trên đàng ngựa xe.